NỖI CÔ ĐƠN TẤT YẾU TRONG QUÃNG NGÀY ĐAU BUỒN
Mọi người thường hỏi tôi rằng các hội thánh và các cá nhân Cơ Đốc có thể làm gì để chăm sóc và an ủi những người đang phải trải qua quãng thời gian đau buồn. Đây là một câu hỏi mà tôi luôn vui vẻ đón nhận và luôn vui vẻ khi cố gắng trả lời. Và có rất nhiều điều mà các cá nhân và cộng đồng có thể làm để mang đến sự an ủi—họ có thể cầu nguyện, họ có thể đến thăm, họ có thể mang đồ ăn đến và giúp đỡ những điều khác, họ có thể nhớ những ngày quan trọng và tiếp tục bày tỏ sự quan tâm trong nhiều tháng hoặc thậm chí nhiều năm sau đó. Bằng những cách này và rất nhiều cách khác, họ có thể góp phần mang lấy gánh nặng của những người mà mình yêu thương.
Tuy nhiên, tôi cũng cảm thấy cần phải nói một lời với những người đang phải chịu đựng thời gian thử thách và đó là một lời xuất phát từ thực tiễn. Trong vài năm qua, rất nhiều người đau buồn đã tìm đến tôi để bộc lộ cảm giác cô đơn sâu sắc. Đôi khi họ tự hỏi liệu bạn bè của mình có làm mình thất vọng hay liệu hội thánh của mình có quên làm tròn bổn phận với mình hay không. Và đối với những người đang phải chịu đựng thử thách của nỗi đau buồn cộng thêm thử thách của nỗi cô đơn, tôi xin nói thế này: trong nỗi đau buồn có sự cô đơn. Khi đau buồn, bạn vẫn cô đơn ngay cả khi ở trong cộng đồng, cô đơn ngay cả khi được những người yêu thương và giúp đỡ mình vây quanh. Trong nỗi đau buồn có sự cô đơn khi bạn là người duy nhất đau buồn và cô đơn trong lúc khóc than với những người khác. Thật đáng tiếc, nhưng không thể tránh khỏi, chỉ đơn giản là cô đơn vậy thôi.
Hàng ngàn năm trước, Sa-lô-môn đã viết câu châm ngôn này: “Nỗi cay đắng của tâm hồn chỉ lòng mình biết, Niềm vui trong thâm tâm đâu chia sẻ được với người ngoài.” (Châm ngôn 14:10). Điều ông muốn chúng ta suy ngẫm là không ai khác có thể biết hoặc hiểu hết những gì chúng ta đang phải chịu đựng trong nỗi sầu khổ của mình. Thực ra bản thân chúng ta cũng không thể biết hoặc hiểu hết những gì chúng ta đang phải chịu đựng trong nỗi sầu khổ của mình. Chúng ta đơn giản là không có khả năng dò thấu tận sâu trong lòng mình rồi sau đó bộc lộ những gì chúng ta tìm thấy ở đó. Chúng ta không biết, không hiểu, không diễn đạt được. Và nếu đến chúng ta cũng không thể bày tỏ cho thỏa đáng hoặc thậm chí hiểu được nỗi đau buồn của mình, thì sao người khác có thể đây? Sao họ có thể an ủi chúng ta hoàn toàn? Thực tế hơn, chúng ta sẽ cần chấp nhận và thỏa lòng với sự an ủi đôi phần và không trọn vẹn.
Nhưng vẫn còn hy vọng, vì ngay cả khi những người khác không thể hiểu hết nỗi buồn của chúng ta, thì Đức Chúa Trời chắc chắn có thể. Trên thực tế, Ngài có thể hiểu chúng ta ở mức độ mà ngay cả chúng ta cũng không thể hiểu chính mình. Ngài là thầy tế lễ thượng phẩm có thể cảm thông với mọi sự yếu đuối của chúng ta, là người sẵn lòng gánh mọi gánh nặng của chúng ta vì một lẽ thật đẹp là Ngài quan tâm đến chúng ta (Hê-bơ-rơ 4:15, 1 Phi-e-rơ 5:7). Ngài là Đấng nhìn vào tấm lòng và hiểu chúng ta hơn cả chúng ta hiểu chính mình. Những gì giấu kín với chúng ta được bày lộ cho Ngài và những gì mù mờ với chúng ta lại rõ ràng với Ngài. Sự an ủi của Ngài đến từ sâu thẳm tấm lòng, được truyền đến con người bên trong bởi Đức Thánh Linh ngự trong lòng.
Tuy nhiên, ngay cả như vậy, chúng ta cũng không thể mong rằng mình sẽ tiếp tục được chữa lành hoàn toàn và trọn vẹn, vì đây không phải là thời điểm cũng như nơi chốn cho sự an ủi sau cùng. Chúa có mục đích trong nỗi đau buồn của chúng ta. Ngài muốn chúng ta mang lấy chúng mà không được chữa lành hoàn toàn, mang chúng với sự thuận phục đầy tin cậy, mang chúng đến vạch đích. Ngài định cho những nỗi đau buồn đó đưa con mắt và tấm lòng chúng ta từ đây đến đó, từ hữu hạn đến vĩnh hằng, từ nơi đầy đau buồn này đến nơi đầy vui sướng kia.
Những ai đang trải qua thời gian đau buồn có thể và nên mong mình nhận được sự an ủi từ những người yêu thương và quan tâm đến mình. Tuy nhiên, nó sẽ giống như sự an ủi mà chính họ đã dành cho người khác trong quá khứ—yêu thương, quan tâm và có ý tốt, nhưng tất nhiên là không trọn vẹn. Phải đón nhận sự an ủi như vậy một cách biết ơn nhưng cũng thực tế, vì nỗi đau buồn của chúng ta cuối cùng phải được trao phó cho Đấng nhìn thấy, Đấng biết và hiểu mọi thứ—Đấng đã hứa rằng sớm thôi, khi các kế hoạch và mục đích của Ngài được hoàn tất, Ngài sẽ chỉnh đốn lại mọi điều.
Tác giả: Tim Challies
– Chuyển ngữ: Đội ngũ Ba-rúc –
*Quan điểm của bài viết không nhất thiết phản ánh quan điểm của Đội ngũ Ba-rúc
Link bài viết gốc: https://www.challies.com/articles/grief-can-be-so-lonely/
Leave a Reply
Want to join the discussion?Feel free to contribute!