5 ĐIỀU LÀM TỔN HẠI UY TÍN CỦA MỘT MỤC SƯ

Một nghiên cứu được thực hiện bởi nhóm nghiên cứu Barna vào năm 2020 cho thấy uy tín của các mục sư và nhà truyền giáo đang giảm dần trong những năm gần đây, cả trong cộng đồng Cơ đốc giáo lẫn ngoài cộng đồng Cơ đốc giáo.
Các yếu tố góp phần vào sự suy giảm này bao gồm những phản ứng khác nhau đối với đại dịch này (tất cả đều gây chia rẽ theo một cách nào đó), cũng như những bê bối nổi bật liên quan đến hành vi tình dục không đúng đắn, lạm dụng và việc sử dụng sai quỹ.
Đối với những người không tin, Mục sư không nhất thiết bị nhìn nhận hoàn toàn tiêu cực. Tuy nhiên, họ được xem là “lạc hậu” nếu không muốn nói là vô dụng, khi nền văn hóa hiện nay tiếp tục xa rời những chuẩn mực và giá trị Do Thái – Cơ đốc giáo.
Đối với nhiều Mục sư trong các Hội thánh địa phương, việc mất uy tín dường như là điều đang xảy đến với họ nhiều hơn là điều họ tự gây ra. Họ không thể kiểm soát các xu hướng lớn hơn đang góp phần làm thay đổi hình ảnh hội chúng của họ hoặc những hành vi lạm dụng và sai trái của các lãnh đạo Cơ đốc giáo khác mà họ không có mối quan hệ hay ảnh hưởng gì.
Tuy vậy, vẫn có những điều không liên quan đến lạm dụng hay biển thủ mà vẫn làm tổn hại uy tín của Mục sư với hội chúng của họ, cộng đồng xung quanh.
Dưới đây là năm điều làm tổn hại uy tín của một mục sư.
1. Phóng đại Con Số hoặc Tác Động
Mặc dù các mục sư nói và tin rằng việc phát triển hội thánh của họ là giúp người ta thực sự gặp gỡ Chúa Giê-su và biến đổi cuộc sống của họ hơn là lấp đầy phòng nhóm, nhưng hầu hết các mục sư vẫn rất hào hứng với các con số.
Khi các mục sư chưa có một ý thức lành mạnh về nhân dạng của mình không phụ thuộc vào những chỉ số này, họ bắt đầu xác định giá trị của mình bằng “số lượng người tham dự, ngân sách và tòa nhà.” Kết quả là, họ có thể bị cám dỗ để phóng đại những số liệu này hoặc đánh giá quá cao mức tác động của hội thánh của họ đối với cộng đồng.
Không chỉ không lành mạnh, mà theo thời gian, điều này trở thành một yếu tố gây tổn hại vô cùng lớn đến uy tín của mục sư.
Tôi đã từng làm việc trong một đội ngũ phục vụ Hội thánh với một lãnh đạo mục vụ, người luôn phóng đại số lượng người tham dự mỗi buổi lễ hay sự kiện. Sau một thời gian, điều này trở thành một trò đùa thường xuyên, khi những ước tính của họ luôn bị thổi phồng quá mức, ít nhất là vài chục người. Ngoài việc đùa giỡn, điều này còn khiến chúng tôi mất niềm tin vào đánh giá của họ về cách mọi thứ diễn ra với mục vụ.
Người ta rất khó tín nhiệm một người không sẵn sàng hoặc không thể đánh giá chính xác sự tăng trưởng và tác động của chức vụ mà họ đang lãnh đạo.
2. Không Nhận Ra Những Các Lĩnh Vực Cần Cải Thiện
Khi nói đến các vụ bê bối khác nhau giữa các nhà lãnh đạo hội thánh nổi tiếng một điều tôi nhận thấy là hành vi phạm tội thường có hai tầng. Tầng thứ nhất là chính bản thân vụ bê bối: sự lạm dụng, hành vi không đúng đắn, không biết bảo vệ người khác. Nhưng còn có một lỗi thứ hai, khi một hội thánh hoặc tổ chức Cơ đốc cố gắng bảo vệ chính mình bằng cách giảm nhẹ, phủ nhận hoặc nhận trách nhiệm đầy đủ về những gì đã xảy ra dưới sự quản lý của họ.
Chính vì xu hướng này mà nhiều người—bao gồm cả Cơ đốc nhân và không phải Cơ đốc nhân—đã trở nên nhạy cảm hơn nhiều đối với sự thiếu nhận thức hoặc trách nhiệm của lãnh đạo hay Hội thánh khi những quyết định của họ không mang lại kết quả như mong đợi.
Các mục sư quá hay đổ lỗi cho sự thất bại của một sáng kiến mục vụ là do sự thiếu thuộc linh trong hội chúng của họ, hoặc do văn hóa xung quanh. Điều này khiến các mục sư truyền tải một niềm tin rõ ràng rằng họ là những người không thể sai lầm và nếu một sáng kiến mục vụ không thành công như mong muốn thì đó là lỗi của người khác chứ không phải là kết quả của một quyết định thiếu khôn ngoan, thiếu thông tin hoặc đơn giản là không hiệu quả của lãnh đạo.
Có lẽ tồi tệ hơn nữa là khi các mục sư từ chối thừa nhận rằng hướng đi họ đã chọn không có hiệu quả. Họ hy vọng rằng nếu cứ tiếp tục với những gì họ đang làm, mọi chuyện sẽ khá hơn.
Sự kiên trì là cần có, và các mục sư cần luôn truyền tải một cảm giác hy vọng. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là họ trở nên cố chấp không nhận ra những thiếu sót hay các lĩnh vực cần cải thiện. Khi các mục sư không thể thừa nhận đúng đắn thực tế về tình hình, họ sẽ mất đi uy tín.
3. Phát Biểu Như Một Chuyên Gia Trong Những Lĩnh Vực Mà Không Được Đào Tạo
Trong thời đại truyền thông xã hội, một số người cảm thấy rằng trách nhiệm của các lãnh đạo là phản hồi công khai mọi vấn đề quan trọng trong ngày – Ngay lập tức. Nhưng thực tế không phải vậy.
Khi các mục sư bỏ qua điểm này, họ có thể thấy mình đang phát biểu một cách đầy thẩm quyền về những vấn đề mà họ thiếu kiến thức, chuyên môn hoặc bằng cấp. Khi họ làm vậy, và làm điều đó thường xuyên, nó có thể cực kỳ gây hại cho uy tín của họ.
Hầu hết các mục sư không phải là chuyên gia về lý thuyết phê phán (critical theory, một lý thuyết xã hội hướng tới việc phê bình và thay đổi toàn bộ xã hội – ND), dịch tễ học, tâm lý học hay lý thuyết kinh tế. Họ không nên làm ra vẻ như vậy.
Mối quan tâm chính của một mục sư nên là sức khỏe thuộc linh và sự phát triển của Hội thánh của chính mình. Đôi khi, điều đó có nghĩa là phải phát biểu về một vấn đề đang là chủ đề phổ biến trong các cuộc trò chuyện công khai. Tuy nhiên, các mục sư sẽ làm tốt nếu luôn nhớ rằng họ chủ yếu là người chăn chiên, không phải là những nhà bình luận tin tức.
4. Hành Động Trên Mạng Khác Ngoài Đời Thực
Cùng với việc cân nhắc về các chủ đề nằm ngoài chuyên môn hoặc thẩm quyền của họ, các mục sư nên cẩn thận về cách họ tham gia vào các cuộc trò chuyện trực tuyến. Các Mục sư xử lý kém trên mạng sẽ mất uy tín ngoài đời thực.
Đôi khi, tôi đã tương tác với một mục sư hay lãnh đạo hội thánh ngoài đời mà tôi thấy họ vô cùng nhẹ nhàng, tử tế và dễ mến. Tuy nhiên, tôi lại rất bất ngờ khi theo dõi họ trên mạng xã hội và thấy cách họ cư xử trên mạng gần như điên cuồng.
Quay lại với câu hỏi, đâu mới là “thật”—người có vẻ tử tế và tỉnh táo đứng trước mặt tôi, hay là kẻ điên cuồng mà tôi thấy trên mạng? Dù họ có thể hiện mình tốt thế nào ngoài đời, tôi có xu hướng không tin tưởng vào một người mà trên mạng cư xử khác với khi gặp mặt trực tiếp.
Mặc dù họ có thể không bao giờ thể hiện điều đó, nhưng những người trong Hội Thánh của bạn có thể cảm thấy tương tự.
5. Không Sẵn Sàng “Đi Trước”
Ngay cả khi các mục sư luôn thể hiện phẩm hạnh đạo đức cả trực tuyến và ngoài đời, họ vẫn có thể thấy uy tín của mình giảm sút trong Hội thánh và cộng đồng nếu họ không sẵn sàng “đi trước”.
Các người Truyền giảng thường nói về những mục tiêu cao cả. Đó là công việc của họ. Họ kêu gọi dân sự của mình trở thành môn đồ sâu sắc hơn và sống biệt riêng. Họ đưa ra một tầm nhìn lớn lao. Họ đưa ra những lời kêu gọi mạnh mẽ.
Vì họ là con người, các Mục sư không bao giờ có thể sống hoàn hảo theo những lời mình giảng. Tuy nhiên, càng có sự chênh lệch lớn giữa những gì mục sư giảng dạy và cách họ sống, uy tín của họ càng giảm sút. Nếu khoảng cách đó đủ rộng, mọi người sẽ ngừng nghe họ hoàn toàn.
Sự lãnh đạo đến từ việc bạn sẵn sàng đi trước. Nếu bạn kêu gọi dân sự truyền giáo, bạn nên tìm cách trở thành người truyền giáo đầu tiên. Nếu bạn kêu gọi mọi người dâng hiến rộng rãi, bạn phải là một trong những người dâng hiến nhiều nhất. Nếu bạn kêu gọi mọi người phục vụ không mệt mỏi, bạn không bao giờ được lạm dụng đặc quyền của vị trí của mình để tránh làm những công việc thấp hèn.
Uy Tín Là Cái Khó Có và Dễ Mất
Uy tín có thể rất khó xây dựng và rất dễ mất đi. Tuy nhiên, hầu hết người ta đều không quá khắt khe khi đi theo sự lãnh đạo của mục sư của họ. Các mục sư luôn nỗ lực hết mình để trở thành những con người, trung tín, công chính, không bao giờ ra vẻ là điều gì đó mà họ vốn không phải, và luôn chỉ dẫn dân sự của họ đến với Chúa Giê-su sẽ xây dựng uy tín của họ theo thời gian, cho phép họ chạm đến cuộc sống của mọi người trong hội thánh và trở thành một phần trong việc biến đổi cộng đồng của mình.
Tác giả: Dale Chamberlain
Chuyển ngữ: Đội ngũ Ba-rúc
Quan điểm của bài viết không nhất thiết phản ánh quan điểm của đội ngũ Ba-rúc.
Link bài viết gốc: https://churchleaders.com/pastors/434061-pastoral-credibility.html





Bất cứ khi nào có người hỏi về vợ tôi – dù ở nơi làm việc, ở trường học hay bất kỳ đâu – và những gì cô ấy làm, tôi luôn hào hứng trả lời: “Ồ, cô ấy là một nhà tâm vấn; một nhà tâm vấn theo quan điểm Kinh Thánh.” Tôi cố gắng làm rõ quan điểm này – để đảm bảo không ai bị nhầm lẫn hoặc hiểu sai – rằng tất cả công việc tư vấn của cô ấy đều được thực hiện trong khuôn khổ thế giới quan Kinh Thánh rõ ràng.