CHARLIE KIRK, BIỂU TƯỢNG CỦA LÒNG CAN ĐẢM, SỰ TỂ TRỊ CỦA CHÚA VÀ NIỀM HY VỌNG VỮNG CHẮC CHO CHÚNG TA.
Giống như hàng triệu người khác, lòng tôi quặn thắt khi hay tin Charlie Kirk, nhà sáng lập và chủ tịch của tổ chức Turning Point USA, ra đi ở tuổi 31. Tôi góp lời cầu nguyện cùng gia đình và bạn bè anh. Rất nhiều người trong số chúng ta đã phải xót xa cho nỗi đau mà họ phải gánh chịu, cũng như cho sự mất mát của cả một đất nước.
Tôi rất trân trọng đức tin nơi Đấng Christ mà Charlie đã mạnh mẽ bày tỏ. Đây là một vài câu trích dẫn của anh:
Trên Instagram, anh viết: “Tôi tin vào Kinh thánh, và tôi tin rằng Đấng Christ đã sống lại từ cõi chết sau ba ngày. Đây là nền móng cho đức tin của tôi và là kim chỉ nam cho mỗi bước đi của tôi.”
Anh cũng từng chia sẻ trên tờ Charisma: “Chúa Giê-su chính là Đức Chúa Trời trong thân xác loài người, là Đấng đã dạy chúng ta cách sống, và chính Đấng ấy là một món quà cho chúng ta; rằng nếu chúng ta tiếp nhận Ngài là Cứu Chúa của đời mình, chúng ta sẽ có sự sống đời đời …”
Ví Dụ Về Những Tranh Luận Đầy Sự Tôn Trọng Của Charlie
Tôi muốn làm rõ rằng, vụ sát hại Charlie Kirk sẽ là một bi kịch lớn hơn nữa nếu Charlie không phải là Cơ Đốc Nhân (nếu cuối cùng anh không về với Chúa). Khoan nói đến đức tin và chính trị, vụ sát hại này vẫn sẽ là một hành động của tội ác. Thật vậy, trong lĩnh vực chống nạn phá thai, lĩnh vực mà cá nhân tôi luôn quan tâm, và tại sự kiện ủng hộ sự sống, Charlie đã chứng tỏ anh là một nhà hùng biện mạnh mẽ, người mà tôi luôn nói amen mỗi khi nghe anh chia sẻ về nạn phá thai.
Tôi không biết Charlie Kirk một cách cá nhân, nói cách khác, tôi chưa từng gặp anh, cũng chưa từng nghe anh chia sẻ ở đâu khác. Thỉnh thoảng, tôi bắt gặp clip về nhiều các chủ đề khác nhau mà anh có chia sẻ, và tôi phải thán phục khả năng tư duy logic của anh. Cũng có lúc anh nói những điều mà tôi không đồng tình. Nhưng vậy thì sao? Sự bất đồng là điều bình thường – Tôi cũng có lúc bất đồng với bạn bè và cả người dẫn dắt thuộc linh của tôi, và họ cũng có lúc bất đồng với tôi. Tôi cũng thích cách Charlie đôi lúc đã chỉ trích tổng thống Mỹ ở một số lĩnh vực, và những lúc đó, anh càng có sức thuyết phục hơn khi anh đồng tình với cách làm của tổng thống. Và, một lần nữa, vậy thì có sao?
Charlie Kirk là một quý ông tử tế với đức tin chân thành, người sẽ bảo vệ đức tin của mình với những logic không phổ quát. Anh là tấm gương cho các sinh viên khắp cả nước noi theo, không những kêu gọi họ lên tiếng, nhưng dạy họ cách lên nói ra lẽ thật trong tình yêu thương. Anh cũng là người anh em trong Chúa, cho dù nhiều Cơ Đốc Nhân có những bất đồng với anh, cũng như cách mà họ bất đồng với chính tôi. Đây là điều bình thường, tự do ngôn luận và tranh luận cởi mở là một phần của đất nước chúng ta, đồng thời chính là sức mạnh của chúng ta.
Charlie Kirk là minh chứng cho một chính trị gia không la hét, không ồn ào, không lăng mạ, những điều không chỉ gây khó chịu mà còn không hề hiệu quả. Tôi thực sự đánh gia cao điều đó. Trong cả hai vai trò, lãnh đạo chính trị và lãnh đạo hội thánh cũng như các tổ chức cơ đốc, tôi tin rằng các lãnh đạo phải luôn sẵn sàng đối đối với những thách thức từ bạn bè và đồng minh khi cần thiết, nhưng tất nhiên chỉ nói lẽ thật khi họ đón nhận điều đó trong tình yêu.
Dù sao đi nữa, phản ứng cho những xung đột chính trị không bao giờ nên là bạo lực. Giết người không bao giờ nên là sự đáp trả một ai đó đang dùng quyền tự do ngôn luận và công khai chia sẻ ý kiến của họ. Giết người, trong mọi trường hợp, đều độc ác bất kể chúng ta có bất đồng với ai đó trong bất kì lĩnh vực nào. Tôi tin vào quyền tự vệ, nhưng việc sát hại người khác không phải, và không bao giờ là biểu hiện của sự tự vệ.
Không ai trong chúng ta luôn đồng tình với người khác (và nếu có, thì điều đó có nghĩa là chúng ta vẫn chưa có suy nghĩ của riêng mình). Nhưng khi tôi xem đoạn clip mà Charlie cực kỳ tử tế với những người công khai và mạnh mẽ thách thức anh, thậm chí khuyến khích những ý kiến trái chiều. Anh tin vào một cuộc đối thoại cởi mở về những điểm bất đồng, vào việc nhất quán trong logic, nhưng không hề bảo thủ, và tôi thích điều đó ở anh. (chúng ta nên lắng nghe những ý kiến bất đồng, vì nếu không, chúng ta chỉ như những người điếc.) Charlie đã nói rõ với những người trẻ rằng họ nên yêu đất nước chưa hoàn hảo này, và hãy nỗ lực kiến thiết đất nước, khiến nó trở nên tốt đẹp hơn. Anh cũng cho họ thấy họ cần đứng lên bảo vệ niềm tin của mình với một tấm lòng mềm mại, không thù hằn, không đối kháng. Đó là điều mà tôi thiết nghĩ không chỉ người trẻ mà những người lớn tuổi cũng cần học hỏi. Cám ơn anh, Charlie Kirk. Và cám ơn Ngài, Chúa Giê-su.
Là tôi tớ của Chúa, chúng ta không bao giờ được mù quáng đi theo bất kì ai. Trên hết, chúng ta theo Vua Giê-su, và điều đó có nghĩa là chúng ta cần suy xét ý kiến của người khác, có lúc đồng tình nhưng chắc cũng có lúc không. Và điều đó cũng đòi hỏi sự lắng nghe, và nỗ lực tìm kiếm điểm chung; đó cũng là những gì mà Charlie Kirk đã làm trong nhiều cuộc đối thoại. Anh sẽ nói những câu như, “Hãy làm rõ những điều mà chúng ta cùng đồng thuận.” Tôi ước ao chúng ta đều có thể học theo anh như một tấm gương về cách giao tiếp trong vòng những người tin Chúa cũng như cộng đồng những người chưa tin, bởi vì giá trị đó quan trọng cho gia đình, hôn nhân, và trong cách nuôi dạy con cái.
Cái Chết Của Một Biểu Tượng Quốc Gia Thức Tỉnh Mỗi Chúng Ta
Khi nhắn tin cho một cháu trai về cái chết của Charlie vài giờ sau khi cái chết của anh, tôi đã nói rằng tôi lớn lên với những ký ức sống động về vụ sát hạt tổng thống Kennedy khi tôi mới học lớp ba. Tôi nhớ mình đã đứng trên một cầu thang trường tiểu học Orient khi nghe tin này. Tôi lúc đó đã ngồi với mẹ và anh trai trước chiếc TV đen trắng, xem tin tức hàng giờ, rồi hàng ngày. Thấm thoắt đã năm năm trôi qua cho đến mùa xuân năm tôi lên lớp chín ở Orient, khi một lần nữa một nhân vật đã bị sát hại: Martin Luther King.
Vài giờ sau cái chết của King, tổng thống Bobby Kennedy đã tạm hoãn bài phát biểu vận động tranh cử chuẩn bị cho một cuộc mít tinh chính trị. Micro đã thu được tiếng ông hỏi ai đó, “Họ đã biết tin về Martin Luther King chưa?” và khi được trả lời là chưa, ông đã yêu cầu tất cả mọi người hạ tấm bảng của mình xuống. Sau đó ông nói, “Tôi có một tin buồn cho các bạn, cho tất cả công dân đáng mến, và những người yêu hòa bình trên khắp thế giới, rằng Martin Luther King đã bị bắn và ra đi vào tối ngày hôm qua.”
Những tiếng kêu đầy kinh ngạc nối tiếp nhau, và nhiều người trong đám đông đã khóc. Ngày hôm đó, Kennedy không nói gì về chính trị, không nói gì về chiến dịch của mình, chỉ giữ im lặng cùng đám đông đang bàng hoàng và đau buồn, đơn giản là vị sự sống một con người quan trọng hơn chính trị rất nhiều.
Những lời tiếp đó của Kennedy là: “Ngày hôm nay là một thách thức cho nước Mỹ, và chúng ta hãy sớm trả lời câu hỏi quốc gia này cần phải trở nên như thế nào, và hướng đi nào của tương lai cho nước Mỹ.” Câu hỏi này, ngày hôm nay, cũng áp dụng cho bối cảnh cái chết của Charlie Kirk.
Trở lại thời thơ ấu, khi mới chỉ là một cậu thiếu niên mười bốn tuổi chưa bao giờ nghe về phúc âm, tôi đã khóc vì cái chết của Martin Luther King. Mùa xuân năm ấy, trước cuộc bầu cử sơ bộ ở bang Oregon, tôi đã tham gia vào chiến dịch tranh cử tổng thống của Bobby Kennedy, đi từng nhà để phát tờ rơi. Sau đó, chỉ hai tháng sau khi King bị sát hại, Bobby Kennedy cũng vậy. Tôi đã suy sụp, vì Bobby kennedy đối với tôi cũng giống như Charlie Kirk đối với nhiều người trẻ trên khắp đất nước, bao gồm cả những người đã bất đồng với anh nhưng với sự tôn trọng.
Là một thiếu niên không có đời sống thuộc linh, đầu óc tôi đã chứa đầy những ký ức sống động về những tin tức liên quan đến các vụ giết người, ám sát, đám tang của những người nổi tiếng. Tôi đã từng bị ám ảnh trong cảm giác tuyệt vọng, rằng thế giới suy cho cùng cũng chỉ là một mớ hỗn độn, và rồi vài năm sau, tôi nhận ra bản thân cũng là một mớ hỗn độn. Đó là khi tôi quay về với Chúa Giê-su.
Đó là lý do tại sao tôi đặc biệt cảm thấy tiếc cho những người trẻ, cả người tin và chưa tin Chúa, những người đã ủng hộ Charlie Kirk. Nhiều người trong số họ bây giờ đang cảm thấy chính xác những gì tôi đã trải qua những ngày đó. Khi bạn bắt đầu đặt niềm tin và yêu mến một người phát ngôn của công chúng, thì khi họ bị giết, cảm giác ấy như thể bạn cũng đã chết đi một phần.
Một trong những đứa cháu của tôi, 19 tuổi, đặc biệt trân trọng Charlie Kirk, đã nhắn tin cho tôi:
Những điều xảy ra thật quá khủng thiếp cho gia đình anh và cho đất nước chúng ta. Trong những khoảnh khắc đen tối này, cháu đã cầu nguyện để bạo lực không tiếp diễn nữa. Thật đáng hổ thẹn cho con người khi cháu nghĩ đến những sự giết chóc này; rằng quả thực nếu không có Chúa Giê-su, địa ngục mới là nơi mà loài người nên thuộc về.
Nguyện Chúng Ta Biết Đếm Các Ngày Của Mình
Khi hầu hết những ai viết về Charlie Kirk đều tập trung và sự bất công và bất hạnh, tôi muốn làm điều gì khác biệt: một lời nhắc nhở rằng không ai có thể chắc chắn mình còn sống đến ngày mai. (Ở trong sự tể trị của Đức Chúa Trời yêu thương, không phải do định mệnh)
“Không ai có quyền trên sinh khí để cầm giữ nó lại, Cũng không ai có quyền trên ngày chết.” (Truyền Đạo 8:8). Thật là kiêu ngạo nếu ai đó đang nghĩ theo hướng ngược lại. Chúng ta thường sống dưới ảo tưởng rằng cuộc sống của chúng ta đang nằm trong tay mình. Nhưng lời Chúa cảnh bảo điều ngược lại:
“Bây giờ, hỡi anh em là những người đang nói: “Hôm nay hoặc ngày mai chúng ta sẽ đến thành phố kia, ở đó một năm, buôn bán và kiếm lời”. Nhưng anh em không biết ngày mai sẽ thế nào, sự sống của anh em là gì? Vì anh em chỉ như hơi nước, xuất hiện trong giây lát rồi lại tan ngay. Đúng ra anh em phải nói: “Nếu Chúa muốn và chúng ta còn sống thì sẽ làm việc nọ việc kia.” Nhưng anh em lại kiêu căng tự phụ! Mọi thứ kiêu căng như thế đều là xấu.” (Gia-cơ 4:13-16)
Có tiếng nói: “Hãy kêu lên!”
Và có tiếng đáp: “Tôi phải kêu thế nào?”
“Loài người giống như cỏ,
Mọi vẻ đẹp của nó như cỏ hoa đồng nội.
Cỏ khô, hoa rụng,
Vì hơi thở của Đức Giê-hô-va thổi qua.
Thật vậy, loài người chỉ là cỏ:
Cỏ khô, hoa rụng,
Nhưng lời của Đức Chúa Trời chúng ta đứng vững đời đời!” (Ê-sai 40: 6-8)
Cầu xin Chúa dạy chúng con biết đếm các ngày chúng con Hầu cho chúng con được lòng khôn ngoan. (Thi Thiên 90:12)
Vì Đức Chúa Trời không ban cho chúng ta tinh thần nhút nhát, nhưng tinh thần mạnh mẽ, có tình yêu thương và tự chủ. (2 Ti-mô-thê 1:7)
Hy vọng nơi Chúa Giê-su không thể bị lay chuyển
Trong giai đoạn đen tối nhất của cuộc đời mình, đầy đau khổ và sợ hãi, vua Đa-vít vẫn khẳng định:
Đức Giê-hô-va là ánh sáng và là sự cứu rỗi của tôi,
Tôi sẽ sợ ai?
Đức Giê-hô-va là đồn lũy của mạng sống tôi,
Tôi sẽ hãi hùng ai? …
Dù một đạo binh đóng đối diện với tôi,
Lòng tôi sẽ chẳng sợ;
Dù giặc giã nổi lên chống lại tôi,
Khi ấy tôi vẫn vững tin nơi Chúa…
Khi cha mẹ từ bỏ con
Thì Đức Giê-hô-va sẽ tiếp nhận con…
Con tin chắc sẽ thấy sự tốt lành của
Đức Giê-hô-va Trong đất người sống.
Hãy trông đợi Đức Giê-hô-va;
Hãy mạnh mẽ và can đảm!
Phải, hãy trông đợi Đức Giê-hô-va! (Thi Thiên 27)
Hy vọng của con dân Chúa không phải là ảo tưởng rằng chúng ta sẽ không đau khổ. Hy vọng của chúng ta đặt trong Chúa Jesus là một ngày nào đó Đức Chúa Trời sẽ chấm dứt sự đau khổ của chúng ta (Khải Huyền 21:4). Hy vọng của chúng ta phải đặt trong sự thật rằng không có gì trong hay ngoài thế giới này – bi kịch, tai nạn, khủng bố, hay bất cứ điều gì – có thể phân rẽ chúng ta khỏi tình yêu của Đức Chúa Trời trong Đấng Christ Jesus (Rô-ma 8:38-39)
Với nhiều người trong chúng ta, “hy vọng” nghe mơ hồ và ảo tưởng, nhưng hy vọng trong Kinh thánh có nghĩa là sự mong đợi với đức tin. Chúng ta mong đợi một điều chắc chắn, đã được mua bằng huyết Chúa trên thập tự, được hứa và sẽ được thực hiện bới một Đức Chúa Trời toàn tri.
Mười năm trước, Nanci vợ tôi (đã qua đời) đã đặt những lời này từ Ca Thương chương 3 lên tường phòng ngủ của chúng tôi. Tôi vẫn nhìn thấy những lời này mỗi ngày:
Nhưng khi nhớ lại điều đó Thì con có niềm hi vọng.”
Nhờ lòng nhân từ của Đức Giê-hô-va mà chúng ta không bị tiêu diệt,
Lòng thương xót của Ngài không bao giờ dứt.
Mỗi buổi sáng, lòng thương xót của Chúa tươi mới luôn,
Sự thành tín Ngài lớn biết bao.
Tôi tự nhủ: “Đức Giê-hô-va là sản nghiệp tôi,
Nên tôi hi vọng nơi Ngài.”
Đức Giê-hô-va nhân từ với những ai trông đợi Ngài,
Với linh hồn nào tìm kiếm Ngài.
Thật tốt cho người yên lặng trông chờ
Ơn cứu rỗi của Đức Giê-hô-va.
Niềm hy vọng hướng tới tới ánh sáng nơi cuối đường hầm của cuộc đời. Nó không chỉ cho chúng ta động lực đi tiếp đoạn đường ấy, mà còn lấp đầy trái tim chúng ta bằng sự mong đợi về một thế giới sống động, tươi mới, xinh đẹp, không còn đau đớn, không còn khổ đau, khủng bố và chiến tranh. Một thế giới mới được cai trị bởi Đấng duy nhất xứng đáng (Khải Huyền 5:12). Dù chúng ta không biết chính xác khi nào, nhưng chúng ta biết chắc rằng dù phải đi qua cái chết hay bằng sự trở lại của Đấng Christ, sự đau khổ của chúng ta sẽ đến hồi kết. Từ trước sáng thế, Đức Chúa Trời đã vạch ra một ranh giới ở cõi đời đời để nói với con cái của Ngài rằng: “tất cả đến đây kết thúc, và sau đó chỉ còn niềm vui bất tận”
Trong tác phẩm Sự Trở Lại Của Vua của Tolkian, Aragorn nói: “Bình minh mãi mãi là hy vọng của loài người.” Vua Đa-vít đã viết: “Sự khóc lóc đến trọ ban đêm, Nhưng buổi sáng liền có sự vui mừng.” (Thi Thiên 30:5)
Ban đêm có thể dài đối với con dân Chúa, nhưng sự thật là: buổi sáng sẽ đến và không bao giờ kết thúc.
Sự vui mừng cũng vậy!
Tác giả: Randy Alcorn – sáng lập và giám đốc của mục vụ Góc Nhìn Đời Đời
Chuyển ngữ: Đội ngũ Ba-rúc
Quan điểm bài viết không nhất thiết phản ánh quan điểm của đội ngũ Ba-rúc
Link bài viết gốc: Charlie Kirk, the Brevity of Life, God’s Sovereignty, and Our Rock-Solid Hope – Eternal Perspective Ministries