Vẻ Đẹp Ẩn Giấu Của Một Bài Giảng Dở
Đã có những giai đoạn trong đời sống của Hội Thánh Grace Fellowship khi chúng tôi phải ngồi nghe những bài giảng thật sự tệ. Thậm chí có thể nói rằng vào thời đó, chúng tôi cố tình chịu đựng những bài giảng tệ. Chúng tôi đã nghe những anh em giảng những phân đoạn Kinh Thánh vượt quá khả năng hiểu và giải thích của họ. Chúng tôi đã nghe những người giảng với tất cả sự nhiệt huyết như Paul Washer, nhưng lại không có sự sâu sắc hay tấm lòng chăn bày của ông. Chúng tôi đã nghe những người giảng mà chẳng hề chắc chắn rằng bài giảng của họ có một điểm chính hay một dàn ý rõ ràng. Chúng tôi cũng đã cố gắng lắng nghe trong khi phải vật lộn để không bị phân tán với những tật xấu và thói quen kỳ cục của họ. Chúng tôi đã trải qua những bài giảng thật tồi tệ, và chắc chắn một số bài giảng trong đó là của chính tôi. Nhưng chúng tôi vẫn xem đó là một đặc ân. Chúng tôi xem đó là niềm vui.
Ai giảng hay mà không từng giảng tệ
Chúng tôi vui mừng vì những bài giảng tệ ấy đến từ những người còn non trẻ trong chức vụ, đang học giảng. Một người có thể đọc cả trăm cuốn sách về nghệ thuật giảng dạy và xem hàng ngàn bài giảng trên YouTube, nhưng cách duy nhất để thật sự học giảng là… giảng. Sớm muộn gì, anh ta cũng phải bước lên bục giảng, mở Kinh Thánh ra, và bắt đầu bài mở đầu (cứ tạm coi là anh ta có chuẩn bị bài). Không có nhiều người giảng có thể trở nên giỏi giang mà chưa từng trải qua thời vụng về; không ai có thể đạt đến sự xuất sắc mà không từng ở mức trung bình hay tầm thường.
Cách đây không lâu, tôi xem một đoạn video về loài ngỗng đen má trắng con nhảy khỏi tổ lần đầu tiên. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng để tránh kẻ thù, loài ngỗng này thường làm tổ trên những vách đá dựng đứng cao cả trăm mét. Và cách duy nhất để xuống đất là… nhảy. Đúng như vậy, những chú ngỗng bé bỏng mới ba ngày tuổi lần lượt lao mình xuống, rơi thẳng xuống dưới, va vào từng tảng đá, từng nhánh cây trên đường. Cuối cùng chúng rơi bịch xuống đất, choáng váng. Thật kỳ diệu là phần lớn vẫn sống sót. Thực tế, cú nhảy đó góp phần làm nên sự dẻo dai của loài, vì nó đảm bảo rằng chỉ những con mạnh mẽ mới tồn tại.
Sớm muộn gì mỗi người giảng đạo trẻ tuổi cũng phải “nhảy” như vậy. Dù biết mình chưa đủ khả năng, biết mình thiếu kinh nghiệm, biết rằng Hội Thánh đã quen nghe những người giảng giỏi, họ vẫn bước lên bục giảng, giảng bài đầu tiên, rồi bài thứ hai, bài thứ ba. Trên đường học, họ cũng va vấp không ít. Nhưng chính trong đó họ học được nghệ thuật, kỹ năng giảng dạy. Họ trở nên tự tin, họ trưởng thành.
Ngày nay, nhiều anh em từng giảng những bài giảng dở tại Grace Fellowship hiện đang hầu việc Chúa tại khu vực Toronto. Họ trở thành những người giảng mà tôi yêu mến nhất, và tôi luôn nóng lòng chờ đợi cơ hội nghe họ giải nghĩa Lời Chúa. Họ đã sống sót và trưởng thành. Chúng tôi cũng đã “sống sót” và có thể vui mừng giới thiệu họ cho các Hội Thánh khác như những người có tài giảng dạy Lời Đức Chúa Trời.
Hỡi những người giảng đạo trẻ tuổi, hỡi những người mới bước vào chức vụ, hãy dám có những bài giảng dở! Họ giảng dở trong khi đang học để giảng hay. Và theo một cách nào đó, những bài giảng dở này chính là dấu hiệu của một Hội Thánh khỏe mạnh, bởi vì chúng chứng minh rằng Hội Thánh đang làm trọn sứ mạng đào tạo thế hệ người giảng kế tiếp. Chúng chứng minh rằng Hội Thánh không để khát vọng về sự xuất sắc ngăn cản họ chấp nhận những lần thất bại ban đầu. Chúng chứng minh rằng Hội Thánh đủ trưởng thành để chịu đựng, thậm chí trân trọng những bước khởi đầu vụng về đó.
Có một vẻ đẹp ẩn giấu, một giá trị ẩn giấu, ngay trong những bài giảng tưởng như tệ hại.
Chuyển ngữ: Đội ngũ Ba-rúc
Quan điểm bài viết không nhất thiết phản ánh quan điểm của đội ngũ Ba-rúc.
Link bài viết gốc: The Hidden Beauty of a Bad Sermon | Tim Challies