7 Thói Quen Của Những Mục Sư Thật Sự Vui Mừng

Tôi làm việc với các mục sư hằng ngày. Nói thật là tôi thấy nhiều mục sư phải tranh chiến. Chức vụ lúc nào chẳng khó khăn, nhưng vài năm vừa rồi thật sự rất khắc nghiệt. Tôi không bao giờ muốn chất thêm gánh nặng trên các mục sư. Sức ép “thể hiện” không phải là điều các mục sư cần lúc này. Tôi muốn chia sẻ một số điều mình thấy trong những người mà tôi gọi là các mục sư thật sự vui mừng.
Tất nhiên là tất cả chúng ta đều khích lệ hội thánh mình vui mừng. Chúng ta biết vui mừng là bông trái Thánh Linh. Đây là một trạng thái trong tâm trí hơn là kết quả của hoàn cảnh. Ấy thế nhưng, như chúng ta cũng biết, biết lẽ thật và sống theo lẽ thật mà mình biết có thể là hai điều rất khác nhau. Vậy làm sao để chúng ta sống theo lẽ thật mà mình dạy đây?
Sau mỗi ý, tôi sẽ chia sẻ cách mình thực hành ý đó. Xin hiểu rằng tôi không hoàn hảo trong điều này. Tôi có những ngày tốt lành và tệ hại. Tôi đã giảng một sứ điệp về sự vui mừng vào Lễ Giáng sinh và chia sẻ một minh họa mà năm năm trước tôi không thể nào chia sẻ được. Tôi nói rằng làm ông bà là điều gần nhất với sự vui mừng theo Kinh thánh mà chúng ta có trên đất này. Không phải là hạnh phúc nữa mà là sự vui mừng thuần khiết, trọn vẹn. Làm sao để chúng ta tìm được và sống theo điều này như những người phục vụ Tin lành?
Tất nhiên là tất cả những điều này đều có thể áp dụng với những người không ở trong chức vụ. Cuộc sống đầy những thời điểm có thể cướp đi sự vui mừng của chúng ta. Điều đó chắc chắn đúng với những đồng bạn mục sư của tôi. Dưới đây là một số điều tôi đã thấy nơi những người mục sư vui mừng.
7 thói quen của những mục sư thật sự vui mừng
1. Thời gian riêng tư với Lời Chúa.
Đây không chỉ là khoảng thời gian dành để chuẩn bị một bài giảng. Nếu không cẩn thận, chúng ta có thể dùng Kinh thánh làm công cụ nghề nghiệp chứ không phải nguồn sự sống. Tôi nhớ lại một điều Môi-se đã nói: “Vì đây không phải là lời nói vô ích đối với anh em đâu, nhưng là sự sống của anh em.” (Phục truyền 32:47).
Cách tôi áp dụng điều này: Những năm trước, năm nào tôi cũng đọc Kinh thánh một lượt. Năm nay tôi dùng bản The Message. Xin đừng phán xét tôi. Tôi biết đây là bản diễn ý. Những năm trước, tôi đọc Kinh thánh hết một lượt – theo chủ đề nhiều hơn. Nhưng mấu chốt ở đây là tôi không bao giờ dùng thì giờ tĩnh nguyện của mình – ngay sau khi thức dậy – để chuẩn bị bài giảng. Nhiều điều ra từ thì giờ tĩnh nguyện khiến các bài giảng của tôi chất lượng hơn, nhưng tôi muốn thời gian tĩnh nguyện là thời gian mà tôi dành cho Đức Chúa Trời và bản thân mình.
2. Một tầm nhìn dài hạn.
Người ta thường nói về việc nuôi dạy con rằng ngày giờ thì dài nhưng tháng năm thì ngắn. Chắc chắn là điều đó đúng trong chức vụ. Những mục sư vui mừng dường như tận dụng tối đa được năm tháng.
Cách tôi áp dụng điều này: Tôi thường xuyên “đi trốn” để làm mới lại tầm nhìn của mình. Trong những thời kỳ thay đổi hoặc cực kỳ áp lực, tôi có thể trốn đi trong một buổi chiều. Có những khi tôi và bà nhà tôi đi nghỉ vài ngày. Tôi thường xuyên ra ngoài – kể cả trong những ngày bận rộn nhất – để tập thể dục.
Trong những khoảng thời gian đi vắng, tôi cố gắng không tập trung vào sự cấp bách của thời điểm đó, nhưng vào sự chúc phước lớn hơn trong đời sống mình. Tôi có thể đọc “tệp khích lệ” của mình một lượt, trong đó tôi lưu những thông điệp khích lệ từ mọi người về cách Chúa đang làm việc trong chức vụ của chúng tôi. (Mỗi một người lãnh đạo đều cần một tệp như vậy). Thời gian đi vắng và sự chủ định tùy thuộc vào mức độ áp lực mà tôi đang phải đối mặt.
3. Cách tiếp cận của Vương quốc Đức Chúa Trời.
Những mục sư vui mừng nhất mà tôi biết sẵn sàng giúp một hội thánh thân quen hoặc một mục sư đồng bạn mà không ngần ngại. Họ vui mừng phục vụ những người khác, những mục vụ khác – thậm chí khi không đạt được lợi ích rõ ràng cho bản thân. Đầu tư vào những người khác dường như khiến bạn có ít (thời gian, nguồn lực) hơn nhưng bạn lại cảm thấy mình có nhiều hơn.
Cách tôi áp dụng điều này: Vâng, tôi đang viết blog này. Đó là một cách. Tuy rằng đúng là một phần thu nhập hiện tại của tôi đến từ việc giúp đỡ các mục sư. Tôi buộc phải tính phí – hầu hết là vậy, tôi hy vọng mình luôn sẵn sàng hỗ trợ các mục sư – đặc biệt là các mục sư trẻ tuổi, mới bước vào chức vụ hoặc đang phải vật lộn – bất cứ khi nào mình có thể.
4. An tâm với sự kêu gọi cá nhân của mình.
Bạn không thể so sánh chức vụ của mình với các chức vụ khác mà bản thân vẫn thấy ổn. Luôn luôn có ai đó làm điều gì đó có vẻ “tốt hơn” bạn. Tuy vậy, vì đã phục vụ trong các hội thánh lớn và nhỏ – những hội thánh mới mở cùng những hội thánh rất lâu đời – nên tôi có thể nói rằng mọi thứ đều là tương đối. Tôi biết một số mục sư tại các thị trấn nhỏ, làm hai nghề cùng lúc nhưng lại “rất cừ” nếu bạn muốn so sánh các số liệu thống kê trong bối cảnh.
Quan trọng là bạn không được kêu gọi bước vào chức vụ của họ. Thậm chí ngay lúc này, có thể bạn đang không ở nơi mà mình muốn. Nhưng Đức Chúa Trời không phạm sai lầm khi đặt để bạn tại đó đâu. Ngài sẽ sử dụng bạn ở vị trí hiện tại nếu bạn để cho Ngài làm như vậy.
Cách tôi áp dụng điều này: Vài năm trước, tôi đã ngừng nhìn vào các số liệu thống kê trên blog của mình. Thậm chí tôi còn không biết có ai đọc bài này không. (Tôi cần nhiều tư liệu hơn cho tệp khích lệ của mình, nên sẽ thật tuyệt khi biết là bạn đã đọc). Nhưng tôi muốn tập trung vào lý do khiến mình làm điều này. Tôi thực sự muốn giúp những người lãnh đạo khác. Khi lo lắng về số lượng người đọc, tôi bị xao nhãng khỏi những gì mình cảm thấy được kêu gọi thực hiện.
5. Mạng lưới hỗ trợ.
Tôi không biết bạn làm thế nào để tồn tại trong chức vụ mà không có những người bạn thân. Tôi thực sự không biết. Tôi thấy lạ với số các mục sư mà tôi nghe được rằng họ sống đơn độc. Hy vọng là họ sẽ không bao giờ khuyên các thành viên trong hội thánh mình làm như vậy.
Cách tôi áp dụng điều này: Ngay trong tuần này – và không vì bài viết này – tôi đã viết ra những người bạn mà tôi nghĩ mình có thể nhắn tin cho họ ngay tức khắc và họ sẽ đến ngay với tôi. Tôi thấy được phước vì có một danh sách dài. Có lẽ đây sẽ là một bài tập lành mạnh (hoặc thức tỉnh) cho bạn. Nhưng những danh sách đó cần thời gian và sự chủ định – cộng với sự khiêm nhường và chịu thừa nhận rằng bạn không thể và không muốn sống đơn độc.
6. Khả năng buông bỏ nỗi đau.
Tôi bước vào chức vụ ở nửa sau của sự nghiệp. Thành thật mà nói thì một trong những điều khiến tôi sốc nhất là dân sự trong hội thánh có thể gây tổn thương cho những người ở trong chức vụ đến thế nào. Tôi chưa bao giờ hiểu được điều đó.
Tôi thích nhắc nhở các hội thánh rằng là người tin Chúa, chúng ta phải học cách thờ phượng trong nỗi đau. Một lần nữa, chúng ta biết rằng sự vui mừng không ra từ hoàn cảnh chúng ta gặp phải. Nếu muốn trở thành những mục sư thật sự vui mừng thì chúng ta không được để những thương tổn, ác cảm và sự thất vọng tột cùng làm vẩn đục tâm hồn mình.
Cách tôi áp dụng điều này: Tôi sẽ nói một cách thành thật. Điều này cần có sự kỷ luật. Nhưng Chúa đã dẫn dắt tôi, ngay
trước khi tôi giảng một sứ điệp về sự tha thứ, rằng tôi cần tha thứ cho một người. Đó là người (cha tôi) mà tôi cảm thấy đã làm mình tổn thương nhiều nhất. Trong lần đó, tôi học được rằng việc “buông bỏ” thật sự là một kỷ luật mà chúng ta cần thực hành.
7. Những nhịp điệu lành mạnh.
Điều này bao gồm những điều như có một gia đình lành mạnh và sự cân bằng trong cuộc sống. Tôi thích từ nhịp điệu hơn là cân bằng, vì sẽ có những thời kỳ mà mọi thứ không được cân bằng.
Nhịp điệu lành mạnh cũng bao gồm những điều như chế độ ăn và việc tập thể dục. Những người mục sư vui mừng phải chiến đấu hết sức để bảo vệ những điều quan trọng nhất trong đời sống mình. Bạn phải bảo vệ gia đình và tâm hồn của bản thân. Chúng ta không thể mong hội thánh làm điều đó cho mình được.
Cách tôi áp dụng điều này: Tôi đã “đóng cửa” từ chiều thứ sáu đến sáng chủ nhật từ nhiều năm nay. Rất khó để khiến tôi làm gì nhiều vào các ngày thứ bảy. Tôi nhận ra rằng điều này sẽ không áp dụng với các mục sư có đội ngũ nhân sự ít người, nhưng cần có một khoảng thời gian nào đó trong tuần mà bạn vắng mặt một chút. Tất nhiên là sẽ có những sự gián đoạn, nhưng bạn có thể vượt qua chúng nếu có một nhịp điệu lành mạnh.
Nên một lần nữa, tôi hy vọng rằng đây là một sự khích lệ hữu ích. Như đã nói từ đầu, tôi không hoàn hảo trong điều này. Với những người mục sư vui mừng thì đôi khi đây là một nỗ lực trong từng ngày – hoặc từng giờ. Nếu đã đọc đến đây và bạn cảm thấy mình cần người trong nghề hỗ trợ thì đừng ngại tìm kiếm họ.
Tôi luôn bảo con trai mình (cũng là một mục sư) rằng chúng ta cần cho người ta niềm hy vọng vào mỗi Chúa nhật. Họ không lấy được điều đó từ bất cứ đâu khác như từ hội thánh. Sự vui mừng cũng vậy. Chúng ta cần trở thành những mục sư thực sự vui mừng để có thể phục vụ như những tấm gương về điều đó với cả thế giới.
– Tác giả bài viết, Ron Edmondson là một mục sư và lãnh đạo hội thánh sốt sắng với việc mở mang hội thánh, phát triển các hội thánh đã có; đồng thời hỗ trợ các mục sư và những người phục vụ suy nghĩ thấu đáo về sự lãnh đạo, chiến lược và đời sống. Ron có hơn 20 năm kinh nghiệm trong chức vụ.
– Chuyển ngữ: Đội ngũ Ba-rúc –
*Quan điểm của bài viết không nhất thiết phản ánh quan điểm của Đội ngũ Ba-rúc
Link bài viết gốc: https://ronedmondson.com/2022/02/truly-joyful-pastors.html




Leave a Reply
Want to join the discussion?Feel free to contribute!