Chương 7: DẪN DẮT VÀ CHO BẦY CHIÊN ĂN: VIỆC GIẢNG LUẬN VÀ LÃNH ĐẠO GIAO NHAU NHƯ THẾ NÀO?
Bài phỏng vấn Mục Sư Jack Hayford
Một mục sư, theo định nghĩa, là người chăn bầy. Người ấy không chỉ cho chiên ăn, mà còn dẫn dắt bầy chiên.
Preachingtoday.com: Văn hóa hội thánh hiện nay chú trọng khá nhiều đến khả năng lãnh đạo. Các mục sư không chỉ nghĩ về việc chăm sóc bầy chiên, mà còn về việc lãnh đạo hội thánh, là một tập thể của Đấng Christ. Tuy nhiên, chúng ta cần nghĩ sao về công tác giảng luận, khi cố gắng trở nên mục sư và lãnh đạo mạnh. Lãnh đạo và giảng luận giao nhau như thế nào?
Jack Hayford: Phân biệt vai trò dẫn dắt và vai trò chăn bầy của mục sư là điều quan trọng, như quan sát mà bạn vừa đưa ra. Chúng ta đang hướng tới thành công. “Tư duy chương trình” trong công tác chăn bầy (điều này không phải lúc nào cũng lành mạnh, nhưng cần thiết ở mức độ nhất định) đã buộc chúng ta phải phân biệt giữa hai điều: Khi nào thì tôi rao giảng chỉ để thúc đẩy một chương trình, và khi nào thì tôi rao giảng để mở rộng Nước Trời? Điều quan trọng là phải phân biệt rõ ràng hai điều đó.
Thật thích hợp để các mục sư nhận ra điều này trong chính họ. Trong thời kỳ chúng ta đang sống đây, tính chất cuộc sống của hội thánh toàn cầu và tính chất của trận chiến thuộc linh buộc chúng ta phải nhận thấy nhiệm vụ của mình không chỉ đơn giản là tập hợp mọi người lại với nhau và dạy Kinh thánh cho họ. Các nhóm nhỏ cũng có thể làm điều đó mà không cần có bất kỳ loại hội chúng nào hoặc một mục sư được chỉ định cụ thể. Người ta có thể làm điều đó trong nhà của họ với gia đình riêng của họ. Những điều đó là cần có, và tự chúng đã rất giá trị. Nhưng một mục sư, theo định nghĩa, thì là có một người chăn bầy, tức là người không chỉ cho chiên ăn mà còn dẫn chiên đi đâu đó.
Những người chăn chiên phải làm vậy. Họ vừa dẫn dắt bầy vừa cho bầy ăn. Đó là bản chất của công tác chăn bầy. Ai trong chúng ta từng làm mục sư đều phát hiện ra rằng người ta thích được cho ăn hơn là bị dẫn dắt. Những người khao khát Lời Chúa, giống những con chiên ngoan của đồng cỏ của Đấng Christ, muốn được cho ăn. Họ thích học hỏi. Họ thích nhận được sự tươi mới, thích những thứ sưởi ấm tâm hồn họ, khuyến khích, nâng đỡ, cho họ cái nhìn sâu sắc và dạy dỗ họ. Nhưng khi bạn bắt đầu nói, “Nào anh chị em, đã đến lúc chúng ta phải di chuyển, chúng ta không chỉ ăn,” bạn sẽ thấy bầy chiên sẽ bắt đầu càu nhàu và lằm bằm, bởi vì chiên thì thích nằm nghỉ và ăn uống ở đó cho thật lâu.
Trước tiên chúng ta phải vạch ra ranh giới phân biệt giữa việc cho ăn và dẫn dắt. Có lúc chức vụ rao giảng của mục sư phải chỉ hướng đi cho hội thánh.
Xin ông hãy cho ví dụ về một lần cụ thể mà bài giảng đã đóng vai trò quan trọng trong nhiệm vụ lãnh đạo của ông tại Hội Thánh The Church On The Way (Hội Thánh Đang Trên Đường).
Không phải một bài giảng mà là một loạt thông điệp tôi đã đưa ra nhiều năm trước là một ví dụ điển hình. Loạt bài đó liên quan đến cảm nhận cần kêu gọi các trưởng lão của hội thánh mua lại một mảnh đất lớn. Chúng tôi đã mua toàn bộ khuôn viên một nhà thờ để bổ sung cho khuôn viên của chúng tôi lúc bấy giờ. Số tiền cần có để mua mảnh đất đó là một khoản rất lớn đối với chúng tôi.
Tôi cảm thấy Chúa cảm động lòng tôi để mua khuôn viên mới này trước khi mọi thứ được trình bày cho hội thánh, thực tế là trước cả khi chúng tôi biết chắc chắn rằng mình có thể thực sự mua được tài sản đó. Tôi được cảm động mang đến một loạt thông điệp từ Sách Giô-suê. Vì vậy, tôi đã giảng một loạt bài có tựa đề, “Sở Hữu Những Ngày Mai Của Bạn.”
Tôi nghiên cứu phân đoạn trong đó Chúa phán với một nhóm người vào thời xưa, “Ta có một nơi cho các con và một mục đích đã hứa cho các con ở nơi đó.” Mục đích này kéo theo một loạt các bước cần thực hiện. Sẽ có tranh chiến. Cần có khải tượng và đức tin. Sẽ có thể có thất bại dọc đường. Vì vậy, loạt bài “Sở Hữu Những Ngày Mai Của Bạn” đã trở thành tấm biển kêu gọi cho khuôn viên mới của chúng tôi. Khi tôi giới thiệu loạt thông điệp này, tôi không nói: “Tôi mang đến loạt thông điệp này vì chúng ta đang nghĩ về việc mua một mảnh đất.” Tôi mang đến loạt bài này vì mỗi người trong hội thánh chúng của tôi đều đang ở trong một giai đoạn nào đó trong cuộc sống của họ, khi mà Chúa đang vẫy gọi họ tới những khả năng mới trong cuộc sống. Có những nguyên tắc được đặt ra khi thực hiện các bước về phía trước, để hiện thực hóa hy vọng và khả năng của những lời hứa đó trong tương lai. Vì vậy, mối quan tâm trước tiên của tôi là nuôi dưỡng con người, để dù ở giai đoạn nào trong cuộc sống, họ cũng sẽ tìm thấy điều gì đó có thể nuôi dưỡng họ, bằng những nguyên tắc mà nhờ đó họ có thể sở hữu những gì Đức Chúa Trời dành cho họ.
Đối với Y-sơ-ra-ên trong Sách Giô-suê là chiếm đất theo nghĩa đen. Và cũng có những trận chiến theo nghĩa đen trong trải nghiệm thực tế cuộc sống của mỗi người. Tuy nhiên, có những nguyên tắc tương tự áp dụng cho cả hai trường hợp. Tôi không chỉ đơn giản là thuộc linh hóa văn bản để điều chỉnh nó cho phù hợp với suy nghĩ và mục tiêu của mình. Vấn đề ở đây là nhận ra rằng Đức Chúa Trời đang đưa vào Lời Ngài một tình huống nghiên cứu điển hình cho những nguyên tắc này. Đức Chúa Trời đã có một nơi chốn cụ thể để họ đến. Ngài đã đặt lời hứa của Ngài trước mặt họ, và dẫn họ theo một lộ trình để họ nhận ra nơi chốn đó và lời hứa đó.
Loạt bài đó không một lần nhắc tới việc mua lại mảnh đất kia. Nhưng tôi tin rằng loạt bài đó nằm trong sự quan phòng của Chúa; đó là một loạt bài có tính tiên tri để chuẩn bị cho những tấm lòng sẵn sàng vươn xa hơn vị trí hiện tại. Vì vậy, khi khải tượng về khuôn viên bổ sung được trình bày, tôi đã có thể gợi lại loạt bài đó và ngay lập tức mọi người có thể liên hệ với những gì Chúa đang kêu gọi chúng tôi với tư cách là một hội thánh, với những gì Ngài đã dạy chúng tôi với tư cách là một đoàn dân của Chúa.
Về phía tôi, đây không phải là một chiêu thao túng, theo kiểu tôi tính toán làm sao để về sau tôi có thể lợi dụng bài giảng ấy nhằm thúc đẩy mục tiêu của mình. Không, kể cả chúng tôi không bao giờ có thể mua được tài sản kia, tôi vẫn biết rằng với tư cách là một người chăn trung thành, tôi đã cho bầy chiên của mình thứ thức ăn thiết thực cho cuộc sống của họ. Tuy nhiên, hóa ra, tôi đã có thể điều chỉnh tư duy của họ, để họ nghĩ rộng hơn. Tôi đã có thể giúp mở rộng ý thức của họ về việc Chúa sẵn sàng làm nhiều hơn những gì chúng ta nghĩ, nhưng cũng giúp họ nhận ra rằng điều đó đòi hỏi phải trả giá, có một chặng đường cần vượt qua. Với tôi, đó là một trường hợp điển hình của việc vừa dẫn dắt vừa cho ăn. Loạt bài ấy giúp hội chúng của tôi thấy rằng chúng tôi sẽ cùng nhau đi đến một nơi nào đó. Tôi không chỉ dẫn dắt dân sự theo đường lối đúng đắn của Chúa, mà còn dẫn dắt dân họ với tư cách là thân thể của Đấng Christ di chuyển đến một nơi nào đó theo khải tượng.
Có phải theo một nghĩa nào đó, loạt bài đó đã trở thành những ngôi sao để hội thánh có thể định hướng theo. Nó đã trở thành một bộ khung tham khảo cho các giá trị, niềm tin, cho một cách nhìn vào cuộc sống để khi họ cần hành động thì họ đã sẵn sàng?
Đúng vậy. Bất kỳ mục sư nào coi bài giảng là phương tiện giúp thúc đẩy mọi người hướng tới các mục tiêu của toàn hội thánh đều cần có động cơ chính là nhu cầu gắn kết hội thánh. Mục sư cần liên kết họ lại với nhau, để mỗi cá nhân thấy rằng tập thể này, hội thánh này, là một biểu hiện của điều gì đó mà Đức Chúa Trời muốn thực hiện trong cá nhân họ. Mục sư cần nuôi dưỡng điều đó trong dân sự khi kêu gọi họ vươn lên khỏi vị trí hiện tại, và rồi di chuyển. Điều quan trọng trước tiên là cho đàn chiên ăn. Nếu người ta không được cho ăn, họ sẽ không có sức lực để đi theo sự lãnh đạo của bạn đến một nơi nào đó.
Giống như cụm từ, “Bạn sẽ nhận được những gì bạn giảng.” Một hội thánh sẽ chỉ có thể thực hiện những gì họ đã được nuôi dưỡng. Tuy nhiên, khả năng lãnh đạo của các mục sư rất khác nhau. Ông là một nhà lãnh đạo mạnh. Nhưng đối với những mục sư cảm thấy họ không giỏi lãnh đạo, chúng ta nên xem các bài giảng như một cơ hội hay trách nhiệm trong công tác lãnh đạo đây?
Tôi nghĩ đó là trách nhiệm của mỗi mục sư. Tất nhiên, có các mức độ lãnh đạo khác nhau và mỗi mục sư được ơn – tôi tin rằng năng lực lãnh đạo đơn giản chỉ là một phần trong các ơn của một người – thường sẽ tương xứng với mục vụ người đó đảm nhận, theo mục đích và sự kêu gọi của Đức Chúa Trời. Ý tôi là đối tượng, phạm vi ảnh hưởng của hội chúng đó, cộng đồng của họ, quy mô tương ứng của hội thánh đó – tất cả những điều này sẽ là biểu hiện ân tứ của người mục sư ấy. Hội thánh càng lớn rõ ràng đòi hỏi ân tứ lãnh đạo nhiều hơn. Tôi gặp gỡ hằng tháng với một nhóm các mục sư trong trường của chúng tôi. Trong những cuộc họp đó, tôi cố gắng giúp các mục sư đó nhận lấy phạm vi ân tứ cá nhân của họ, và giúp họ nhận ra giá trị của ân tứ của họ, mức độ kêu gọi mà Đức Chúa Trời đã dành cho họ.
Tôi không khó chịu khi dạo này đầu tôi có ít tóc. Hơn nửa cuộc đời, đường chân tóc của tôi ngày càng rút lên cao. Và thật khó để trông phong độ hơn khi các nếp nhăn ngày một tích tụ. Nhưng nghiêm túc mà nói, những thứ chúng ta được ban cho đều có liên quan cả. Chúa không kêu gọi tôi thành một mục sư có vẻ ngoài quyến rũ hay ấn tượng. Dù sự so sánh này có vẻ khập khiễng, nhưng có những người nghĩ rằng, tôi không có kỹ năng lãnh đạo để lãnh đạo hội thánh này. Tôi không có tâm huyết. Tôi không có khả năng thúc đẩy và động viên mọi người. Những mục sư này quan sát những mục sư khác mà họ tôn trọng và ngưỡng mộ, rồi nói: “Giá như tôi có thể làm được điều đó.” Tuy nhiên, nếu một mục sư cảm thấy thoải mái để hoạt động trong phạm vi khả năng lãnh đạo của mình, thì ông ta có thể làm điều đó.
Tôi tin rằng mọi mục sư đều có trách nhiệm lãnh đạo. Anh ta không thể chỉ đơn giản là một con tắc kè hoa phản chiếu những gì anh ta nghĩ rằng người khác muốn hay những gì đội ngũ trưởng lão yêu cầu. Tôi hiểu rằng bạn có thể vướng vào đủ loại vấn đề chính trị tiềm ẩn, và thậm chí có thể bị mất việc làm, nhưng có những lúc mục sư cần lên tiếng. Nếu có điều gì tôi muốn nói nhưng có khả năng gây khó chịu cho bất kỳ ai, tôi thường sẽ gặp các lãnh đạo trong hội thánh trước và cho họ biết cảm xúc của tôi. Sau đó, tôi có thể đến trước mọi người với cảm giác được đồng hành và cộng tác từ các nhà lãnh đạo được công nhận, và có thể nói với thẩm quyền của Lời Chúa.
Là một mục sư, các khía cạnh của công tác lãnh đạo như sứ mệnh, khải tượng, giá trị và mục tiêu được đưa vào bài giảng của ông một cách có chủ ý ở mức độ nào?
Sự kêu gọi quan trọng nhất của mục sư-người chăn bầy trong tư cách người lãnh đạo và người nuôi dưỡng không chỉ là lãnh đạo hội thánh như một tổng thể, mà còn dẫn dắt từng cá nhân như mỗi con chiên. Như đã nói trong Ê-sai 40:11 “Ngài sẽ chăn bầy mình như người chăn chiên; thâu các con chiên con vào cánh tay mình và ẵm vào lòng; từ từ dắt các chiên cái đương cho bú.”
Nhiệm vụ của người chăn không chỉ là nói: “Đi nào, bầy chiên!” và mong cả bầy sẽ đi theo. Có những con chiên đôi khi cần được bế trên tay. Có những người giống như những chiên cái đang cho con bú. Cần nhạy cảm khi dẫn dắt những người đang trải qua giai đoạn khủng hoảng hoặc chuyển tiếp trong cuộc đời họ. Vì vậy, cần chú trọng vào sự dẫn dắt từng cá nhân, cũng như cần chú trọng vào lãnh đạo cả nhóm hoặc tập thể.
Và trong việc này, đối với tôi, quan trọng nhất là ý thức về sự kêu gọi nuôi dưỡng mục đích sáng tạo của Chúa. Khi nói đến mục đích sáng tạo, ý tôi là Chúa đã có ý định cho con người đó, để họ phải trở nên như thế nào. Tôi được kêu gọi để nuôi dưỡng điều đó cho từng người trong hội thánh. Trên bục giảng và trong hầu hết mọi bối cảnh, tôi coi đó là mục tiêu của mình dành cho cá nhân đó. Rõ ràng là có một nhóm người trong phòng, từ hàng chục đến hàng ngàn, nhưng mục tiêu của tôi là nuôi dưỡng từng cá nhân trong đó, và giúp dẫn dắt họ làm những bước nhỏ kế tiếp, hướng theo khải tượng của Đức Chúa Trời dành cho cuộc đời họ.
Tôi làm điều đó với hy vọng bằng cách nào đó, vào một lúc nào đó, họ sẽ nắm bắt được khải tượng của Ngài cho cuộc sống của họ và đồng hành với khải tượng ấy. Họ sẽ không chỉ tin nơi Đấng Christ để được cứu rỗi, mà còn mở lòng đón nhận các tiến trình rộng hơn, để họ sẽ làm theo khi được dẫn dắt. Vì vậy, tôi thấy việc giảng dạy của mình không bao giờ chỉ đơn giản là dạy dỗ, giáo dục và cung cấp thông tin. Việc giảng dạy luôn mang tính tiên tri, chỉ về phía trước, gọi đến một điểm tiến bộ nào đó. Nó khiến họ phải vươn lên!
Tôi dẫn dắt người nghe với mỗi sứ điệp, nhưng mục tiêu là nuôi dưỡng mục đích tốt lành của Đức Chúa Trời cho đời sống của họ. Mục tiêu không phải để khiến họ đáp ứng một số yêu cầu đạo đức mà tôi muốn đưa ra ngày hôm nay. Cũng không phải để họ đạt được mục tiêu nào đó của hội thánh địa phương. Mục tiêu là để giúp người đó trở thành người mà Chúa đã định cho họ phải trở thành.
Do đó, trong bối cảnh này, mong muốn lớn nhất của tôi là — thông qua việc cung ứng Lời Chúa — dẫn dắt mọi người đến niềm tin chắc chắn về ba điều: Đầu tiên là nhận ra sự cam kết tuyệt đối của Đức Chúa Trời trong tình yêu của Ngài dành cho họ, tình yêu đã công chính hóa chúng ta nhờ huyết của Đấng Christ; Xác tín thứ hai là để họ biết rằng chính tình yêu đó là tình yêu dấn thân, để họ dám thực hiện khải tượng mà Đức Chúa Trời dành cho họ; Ba là, trong đức tin đó, họ sẽ có xác quyết rằng họ sẽ chiến thắng, bất kể hoàn cảnh hiện tại của họ, những tranh chiến, nỗi sợ hãi của họ có thể là gì. Bất kể thử thách hiện tại đối với cuộc sống của họ là gì, tôi muốn họ nhận ra rằng sẽ có chiến thắng. Chiến thắng đó có thể sẽ khác với suy nghĩ ban đầu của một người khi bắt đầu cuộc hành trình, nhưng dù gì thì vẫn là chiến thắng.
Vì vậy, đó là mục tiêu của tôi: dẫn dắt người ta đến với những hiểu biết đó. Đầu tiên, Đức Chúa Trời đã tạo ra bạn với một mục đích và định mệnh cao cả cụ thể. Và điều đó thấm nhuần niềm đam mê rao giảng của tôi. Thứ hai, tình yêu của Đức Chúa Trời đã bao bọc bạn và sẽ đưa bạn đến đó. Và khi bạn tiến tới mục tiêu đó, Chúa ở bên cạnh bạn, không bao giờ rời xa hay từ bỏ bạn. Chúa đang hỗ trợ bạn. Thứ ba, dù đang có tranh chiến hoặc chống đối rõ ràng, cuối cùng sẽ luôn là chiến thắng.
Tự thân việc dẫn dắt người ta đến quan điểm như vậy về bản thân họ cũng đã là sự nuôi dưỡng, đồng thời cũng là dẫn dắt, bởi vì tất cả những ý tưởng đó đều không giống với cách nghĩ của một người bình thường về bản thân. Xu hướng của người ta thường là, Bạn có thể nói tôi là một người có mục đích đặc biệt, nhưng tôi vẫn không cảm thấy điều đó. Ai cũng thường nghĩ vậy. Tôi biết Chúa yêu tôi, nhưng thật khó để cảm nhận được điều đó ngày hôm nay, nhất là khi tôi đã cư xử không xứng đáng trong tuần này. Sau đó, họ nghĩ, tôi đang đối diện với một số vấn đề khó khăn, và tôi biết bạn đang nói về chiến thắng phía trước, nhưng khi chuyện đó xảy ra thì bạn hãy nhắc tôi vì thật khó để nhớ điều đó ngay bây giờ.
Người ta cần được dẫn dắt liên tục thông qua những điều đó. Và bản chất công việc của người mục sư, như đoạn văn Ê-sai đã nói, là ân cần chăn dắt đàn chiên, với cánh tay nhạy cảm để nâng đỡ những con non, và từ từ dẫn những chiên cái đang cho con bú – những người đang trong quá trình chuyển đổi, những người đang đứng trước ngưỡng cửa của mục đích mới và cuộc sống mới, và hiện tại chưa phải là khoảng thời gian dễ chịu với họ.
Đó là vai trò lãnh đạo của mục sư. Và tất cả việc cho ăn nên tập trung vào những ưu tiên đó: giúp mọi người cảm nhận được mục đích của Đức Chúa Trời, cảm nhận được tình yêu thương của Ngài và cảm nhận sự cam kết của Ngài cho chiến thắng cuối cùng.
Những bận tâm trong công tác lãnh đạo tác động trên cách ông lựa chọn chủ đề rao giảng đến mức độ nào tại hội thánh Church on the Way?
Có lẽ chủ yếu khi có những sự kiện lớn xảy ra. Ví dụ, chúng tôi sống ở vùng dễ động đất. Tôi đặc biệt nhớ đến trận động đất ở San Francisco năm 1989, trận động đất mà mọi người gọi quen gọi là động đất World Series. Hay trận động đất năm 1994 ở North Ridge, cái đã tàn phá khủng khiếp khu vực của chúng tôi. Tôi sẽ đề cập những vấn đề để dẫn dắt bầy chiên trong những tình huống đó. Một lần khác là trong cuộc bạo loạn ở Los Angeles năm 1992.
Những hoàn cảnh đó đòi hỏi chia sẻ Lời Đức Chúa Trời nhưng biết liên hệ đến những gì đang hoàn toàn lấn át trong cuộc sống của họ. Mục sư nào cứ tiếp tục trình bày loạt bài thường lệ của mình, hoặc bất cứ điều gì khác vào những thời điểm như vậy, thì đơn giản là không thực tế với Kinh thánh, chưa kể là không thực tế với thế giới hiện tại. Kinh thánh đề cập đến những người có nhu cầu, đến tình trạng hỗn loạn, thảm hại trong cuộc sống của họ. Và những khoảnh khắc thử thách lớn đó đặt ra cho mục sư một thách thức về lãnh đạo: Làm thế nào để tôi dẫn dắt bầy chiên trong thời kỳ biến động khủng khiếp này, và tôi cần trả lời thế nào cho những câu hỏi đang đặt ra trong tâm trí họ? Làm thế nào tôi có thể hướng dẫn những tín đồ đang trăn trở đến các cơ hội phục vụ? Tôi có thể làm gì trong hoàn cảnh khủng hoảng này?
Khi chiến tranh vùng Vịnh xảy ra, tôi đã giảng hai sáng Chủ nhật về thái độ của các tín đồ đối với chiến tranh. Đó là những điều tôi thấy, với tư cách là người lãnh đạo, giúp giải quyết các vấn đề tại thời điểm khủng hoảng. Tôi cũng đã phải rao giảng theo cách đó vào những lúc chúng tôi cảm thấy Đức Chúa Trời đang nói với cả hội chúng của chúng tôi một điều gì đó.
Tôi đã xử lý những thứ như thái độ sắc tộc. Tôi đã đưa ra một loạt bài về cách đối phó với bộ mặt của Los Angeles vì nó đã thay đổi hoàn toàn trong 30 năm tôi làm mục sư cho hội thánh Church on the Way, cũng như đối phó với bộ mặt của khu vực nơi chúng tôi phục vụ. Chúng tôi phải quyết định xem liệu chúng tôi có nên thực hiện một chuyến bay và chuyển địa điểm, để tiếp tục là hội thánh da trắng như thời đầu tôi đến hội thánh hay không. Đơn giản là vì thành phần dân tộc của khu vực chúng tôi đang ở chứ không phải là vấn đề phân biệt chủng tộc.
Nhưng nhiều năm trôi qua, thành phố của chúng tôi, mọi nơi ở Los Angeles, đều đã thay đổi hoàn toàn. Bộ mặt của Los Angeles hiện là đa sắc tộc. Vì vậy, khoảng 12 năm trước, đã có lúc tôi cảm thấy chúng tôi cần phải nói rằng chúng tôi sẽ là một giáo đoàn cam kết với tính đa sắc tộc trong hội thánh của chúng tôi. Chúng tôi quyết định rằng chúng tôi sẽ không thành kiến, chúng tôi sẽ khoan dung trong nếp sống hội thánh của mình. Chúng tôi sẽ chủ động có những sáng kiến hòa giải. Chúng tôi sẽ quyết tâm!
Chúng tôi không tham gia một chiến dịch chính trị để trở nên đa sắc tộc, nhưng tham gia vào chiến dịch của Vương quốc để trở thành những người làm gương cho ý nghĩa của một thế giới bao gồm “mọi quốc gia, bộ lạc, ngôn ngữ và dân tộc”. Vì vậy tôi có loạt bài nhằm cho thấy thái độ còn hơn cả tiến bộ của xã hội về vấn đề này, và không phải chúng tôi đã bị kiểm soát hay ảnh hưởng hội nhập văn hóa. Đây không chỉ là “vấn đề của người da trắng.” Đây là vấn đề của nhân loại.
Chúng tôi không thực hiện loạt bài này vào sáng Chủ nhật. Người ta đã được thông báo trước. Chúng là những sự kiện mang tính bước ngoặt, và hội thánh chật kín người khi chúng tôi tổ chức. Đó là những bài giảng dài; một tiếng 15 phút, một tiếng 20 phút, về một chủ đề quan trọng – và được thực hiện vào các tối Chủ nhật trước một đám đông khá lớn. Gần đây tôi đã trình bày một thông điệp về cách phản ứng của Cơ đốc nhân đối với âm mưu thúc đẩy tình dục đồng giới trong thời đại chúng ta.
Những loại chủ đề như vậy là lãnh đạo với Kinh thánh, đồng thời, cũng nuôi dưỡng người ta. Nhưng đó là những loại sứ điệp nhằm nhấn mạnh, đánh dấu, hay rung chuông. Trong nhiều thập kỷ làm mục vụ của mình tại một địa điểm, chúng tôi thấy rằng việc làm đó giúp xây dựng và gắn kết hội thánh, để hội thánh có quan điểm rõ ràng về các vấn đề quan trọng đối với các tín đồ trong cộng đồng và trong thế giới của chúng ta. Nếu tiếng kèn không được trổi lên rõ ràng tại các thời điểm nhất định, thì người ta sẽ không biết cách chuẩn bị cho những cuộc chiến đang xảy ra.
Tôi khuyến khích các mục sư luôn nhớ rằng họ đang dẫn dắt những con người đang phải đối mặt với những thách thức riêng. Trước hết, chúng ta cần nuôi dưỡng họ, để rồi từ trạng thái khoẻ mạnh, họ sẽ góp phần hoàn thành các mục tiêu của thân thể lành mạnh của Đấng Christ.
Tác giả: Jack Hayford
Leave a Reply
Want to join the discussion?Feel free to contribute!