Ba Đặc Điểm Nổi Bật Trong Sự Giảng Luận Của David Martyn Lloyd-Jones (Phần 2/2)
Giảng với sự xức dầu của Đức Thánh Linh
Đem đến Lời Chúa là chưa đủ; phải có cả Thánh Linh nữa. Lloyd-Jones nói rằng khi Phao-lô viết về việc Lời Chúa rao ra “bằng quyền năng, bằng Đức Thánh Linh và niềm xác tín sâu xa” (1 Tê 1:5), ông không chỉ nói đến trải nghiệm của người nghe mà của cả người giảng. Phao-lô đã giảng “bằng quyền năng của Đức Thánh Linh” như Lloyd-Jones đã ghi rõ trong cuốn “Không chỉ trong Lời Chúa.”
Lloyd-Jones từ lâu đã nhấn mạnh rằng cần giảng ra lẽ thật để người ta hiểu biết về giáo lý. Như ông đã nói trong một lần phỏng vấn với Carl Henry, “Khi tôi đến Anh Quốc, thuyết Phúc âm (evangelicalism) mang tính phi thần học, mộ đạo phái (pietism – nhấn mạnh kinh nghiệm thuộc linh – N.D.) và ủy mị. Tuy nhiên, Murray nhắc chúng ta rằng vào những năm 60 của thế kỷ 20, Lloyd-Jones cũng bắt đầu nhấn mạnh rằng những người theo quan điểm chính thống không được dừng lại tại đó; họ cần đến công tác của Đức Thánh Linh trong kinh nghiệm cá nhân, đặc biệt là để xác tín về sự cứu rỗi. Hội thánh cần có hiểu biết rõ ràng về lẽ thật Kinh thánh, đồng thời nắm lấy trải nghiệm thuộc linh.
Cơ Đốc giáo dựa trên kinh nghiệm không chỉ là một kết quả của sự giảng luận; đó còn là một điều kiện cần thiết mà người giảng đạo cần có. Như Phao-lô giải thích với người Tê-sa-lô-ni-ca, ông rao giảng với tấm lòng trong sạch, không cố gắng làm vừa lòng loài người (1 Tê 2:3-5). Lloyd-Jones thích sự hài hước, nhưng trong cuốn “Không chỉ trong Lời Chúa, ông nói: “Tôi không thể tưởng tượng được ra Phao-lô nhảy trên bục giảng, nói vài câu bông đùa cho hội chúng thoải mái, rồi dùng những trò lố để mua vui và đùa cợt với cảm xúc của họ.” Trái lại, ông trích dẫn 1 Cô-rinh-tô 2:4: “Ngôn từ và sứ điệp của tôi không dựa vào những lời lẽ khôn khéo để thuyết phục, nhưng chính là sự thể hiện quyền năng của Thánh Linh”.
Chính Thánh Linh đã hành động trên những người nghe Phao-lô giảng để họ tiếp nhận sứ điệp không phải như lời của loài người nhưng là Lời của Đức Chúa Trời (1 Tê 2:13). Kết quả là họ quay khỏi các thần tượng để phục vụ Đức Chúa Trời hằng sống với đức tin, hy vọng và tình yêu thương, thậm chí khi bị bắt bớ (1 Tê 1:3, 6, 9). Chỉ Đức Thánh Linh mới có thể đem đến sự thay đổi như vậy; chỉ Ngài mới có thể cáo trách tội lỗi, soi rọi linh hồn và ban sự sống cho kẻ chết. Kiểu công bố Tin Lành mang tính sứ đồ này là rao giảng trong Thánh Linh, và là một công cụ tái sinh bởi Thánh Linh.
Chúng ta phải vừa rao giảng ân điển tối thượng của sự tái sinh và rao giảng với đức tin, tức chính chúng ta tin vào nó. Có lần Lloyd-Jones nói với Murray rằng: “Sự truyền giảng thời hiện đại chỉ nói tới sự tái sinh bằng môi miệng chứ không thật sự tin vào điều đó. Sự rao giảng thật theo John Calvin thể hiện rằng con người hoàn toàn bất lực và coi sự hạ mình của con người là phần cốt yếu trong công việc của nó. Nếu bỏ qua điều đó thì chúng ta không thể bắt đầu đo lường được vinh quang thật của sự cứu rỗi.”
Lloyd-Jones biết rằng giảng luận cho chúng ta tham gia vào mối quan hệ cộng tác hoặc hợp tác kỳ diệu với Đức Chúa Trời toàn năng. Cho nên tuy có nhiều kinh nghiệm viết lách và trình bày bài giảng nhưng năm 1967, ông thừa nhận rằng “với tôi, giảng luận là một bí ẩn lớn” (Xem Nhận biết thời kỳ: Những bài nói chuyện được trình bày trong nhiều dịp khác nhau). Đôi khi, Chúa ban sự tự do và quyền năng không liên quan lắm đến sự chuẩn bị và khả năng của chúng ta. Ấy thế nhưng giảng luận luôn cảm tưởng như một “nhiệm vụ bất khả thi.” Nó đến với “trách nhiệm đáng sợ, khủng khiếp”, có “cảm giác sợ hãi, cảm giác kinh sợ.” Người giảng đạo không thể tự sai phái mình. Anh ta được Đức Chúa Trời sai phái bằng sự kêu gọi của hội thánh (Rô 10:15). Như Phao-lô xưng nhận trong 1 Cô-rinh-tô 2:3, người giảng đạo được Thánh Linh trao quyền nói “trong sự yếu đuối, với lắm sợ hãi và run rẩy”. Những nhà giảng đạo vĩ đại như Phao-lô hoặc George Whitefield không cứ thế là cất giọng giảng. Họ nhận thức được rằng mình không xứng đáng và nhận biết sự oai nghi của Đấng Christ.
Giảng luận cũng là sự tương tác cá nhân giữa người giảng và hội chúng. Rõ ràng là không phải người giảng đạo biến mất và dân sự chỉ nhìn thấy Chúa. Lloyd-Jones đồng tình với khẳng định của Phillips Brooks rằng giảng luận là “lẽ thật thể hiện qua nhân cách.” Ông nói:
Toàn bộ con người đó tham gia vào việc rao giảng. . . . Không chỉ là những gì người đó nói mà là cách anh ta nói chúng, mọi thứ của người đó đều dự phần, thân thể anh ta tham gia vào, mọi phần của anh ta, mọi chi thể đều tham gia vào nếu đây là sự rao giảng đích thực, toàn bộ nhân cách của cá nhân đó; đồng thời, như tôi đã nói, hội chúng cũng góp phần vào điều này. Họ là những con người có xu hướng thuộc linh, họ đến với sự chuẩn bị và được Thánh Linh tác động, cho nên hai điều này kết hợp với nhau. Có sự hiệp nhất giữa người giảng và người nghe, đồng thời có sự trao đổi qua lại. Với tôi thì đó là sự rao giảng đích thực.
Rao giảng là một tam giác thuộc linh trong đó Đức Chúa Trời kéo người giảng và người nghe lại gần với chính Ngài và với nhau. Khi Thánh Linh vận hành, người giảng càm thấy một “sự thôi thúc” thánh và dân sự bị “thu hút và sửa đổi” bởi lẽ thật. Điều này khác xa với việc giảng chỉ vì hôm nay là Chủ nhật và vì đây là việc bạn phải làm. Đây là công việc của tình yêu thương. Tình yêu thương thúc đẩy chúng ta nghiên cứu và sắp xếp suy nghĩ mình. Nhưng Lloyd-Jones nói rằng tô vẽ bài giảng của mình chỉ để “cuốn hút” người ta không phải là tình yêu mà là “mãi dâm”.
Rao giảng là rao truyền “lời từ Đức Chúa Trời”, không theo nghĩa được mặc khải trực tiếp, mà là kết quả của việc nghiên cứu Kinh thánh và nói lẽ thật của Kinh thánh để “thể hiện quyền năng của Thánh Linh” (1 Cô 2:4). Người giảng đạo là đại sứ của Đức Chúa Trời và chính anh ta được Đức Chúa Trời “đưa lên” “địa hạt này của Thánh Linh, và Đức Chúa Trời đang ban một sứ điệp qua người này tới dân sự.” Anh ta không nhất nhất nói theo những gì mình ghi ra hoặc theo một dạng thức hoàn hảo nào đó, mà nói với “sự tự do” thánh, thường để những “mệnh đề mở” hoặc thậm chí là tự ngắt lời mình theo các cách mà người ta không ngờ tới ở một luận thuyết thần học bóng bẩy. Đức Chúa Trời ban cho anh ta những hiểu biết sâu sắc, thậm chí là lửa trong việc giảng luận mà trước đó anh ta không có. Kết quả là người giảng đạo có thể nói rằng: “Tôi đang giảng, nhưng không phải tôi giảng, mà tôi đang được Đức Chúa Trời sử dụng; tôi đang được đưa lên, tôi đang được dùng, và Chúa đang sử dụng cả tôi để nói cùng những con người này. Tôi là đại sứ cho Đức Chúa Trời, tôi là người đượi sai phái, tôi nhận thức được trách nhiệm lớn lao này, nhưng không sao, tôi có thể làm điều đó bởi ân điển Ngài và quyền năng mà Ngài đủ nhân từ để ban cho tôi.”
Đây là bí ẩn thiên thượng của sự rao giảng theo mô tả của Lloyd-Jones và theo những gì ông đã trải nghiệm trong cả một đời đứng trên bục giảng. Nguyện Đức Chúa Trời dấy thêm lên những người như Lloyd-Jones, những người sẽ giảng lẽ thật Ngài cho sự vinh hiển Ngài trong sự xức dầu của Thánh Linh để cứu những người hư mất và giúp các thánh đồ được trưởng thành trong Đấng Christ.
– Tác giả bài viết: Joel R. Beeke –
– Chuyển ngữ: Đội ngũ Ba-rúc –
*Quan điểm của bài viết không nhất thiết phản ánh quan điểm của đội ngũ Ba-rúc
Bài viết được đăng lần đầu trên Tạp chí Expositor Magazine số 10, tháng 03-04/2016. Link bài: https://www.expositormagazine.org/new-blog/2018/4/11/the-preaching-of-d-martyn-lloyd-jones-three-essential-characteristics