GÓC NHÌN CƠ ĐỐC VỀ CHIẾN TRANH
Xung đột quân sự giữa Nga và Ukraine mới đây đã đặt ra nhiều câu hỏi về chiến tranh. Nó nằm ở đâu trong kế hoạch của Đức Chúa Trời. Khi xảy ra chiến tranh thì Chúa đứng về phe nào? Cơ Đốc nhân nên có lập trường/thái độ ra sao? Hãy cùng giangluankinhthanh.net tìm hiểu một số quan điểm về chiến tranh và Lời Chúa về từng quan điểm.
Một trong những người đầu tiên sử dụng chiến tranh toàn diện, Tướng William Sherman trong Nội chiến Hoa Kỳ từng nói rằng: “Chiến tranh là địa ngục!” Ông vừa nói đúng, vừa nói sai.
Chiến tranh giống địa ngục ở sự kinh khiếp và sức hủy diệt của nó: các thế lực gian ác được thỏa sức tung hoành.
Chiến tranh giống địa ngục vì nó gây đau khổ. Bốn người cưỡi ngựa trong Khải huyền 6 đi ra để chinh phục và chiến đấu, gây đói kém và chết chóc, đó là những hình ảnh thực tế về chiến tranh. Vì chiến tranh không chỉ đi kèm sự xâm chiếm và thù nghịch, mà nó kèm theo cả thảm họa kinh tế, bệnh tật và chết chóc.
Nó cũng giống địa ngục vì là hậu quả và sự phán xét trên tội lỗi. Chính Chiên Con đã mở những ấn để bốn người cưỡi ngựa đi ra – Chiên Con đã chết để cất tội lỗi của thế gian đi và đã sống lại để cai trị và thực hiện những kế hoạch và mục đích của Đức Chúa Trời. Chính Chiên Con – Chúa Giê-su đã sai bốn người cưỡi ngựa vào thế giới như một phần trong sự phán xét của Đức Chúa Trời trên nhân loại tội lỗi.
Nhưng chiến tranh không phải là địa ngục, giống như mọi hỗn loạn mà con người tự gây ra, nó chỉ là chút mùi vị của địa ngục. Bốn người cưỡi ngựa trong Sách Khải huyền chỉ là khởi đầu và cảnh báo về sự phán xét hầu đến. Trong mọi trường hợp, chiến tranh đều đặt ra nhiều câu hỏi khác nhau. Chiến tranh nằm ở đâu trong kế hoạch của Đức Chúa Trời? Chúa có đứng về phía chúng ta không? Chiến tranh nhìn từ góc độ của Chúa thì như thế nào? May thay, Kinh thánh nói chung, đặc biệt là chương 6 của Khải huyền, một đoạn thường bị ngó lơ và khiếp sợ vì nội dung mặc khải trong đó, đưa ra sự chỉ dẫn trong những thời điểm như thế này.
Năm Quan Điểm
Tôi sẽ bắt đầu từ việc phác thảo ngắn gọn năm thái độ khác nhau đối với chiến tranh, bởi Lời Chúa có những điều để nói với từng thái độ.
Đầu tiên là nhóm bồ câu, những người theo chủ nghĩa hòa bình, họ phản đối mọi cuộc chiến và bạo lực. Tất cả chúng ta đều đồng cảm với quan điểm này. Suy cho cùng, hình ảnh trong Kinh thánh về thiên đàng là hình ảnh về hòa bình và sự hòa hợp, nơi người ta “sẽ lấy gươm rèn lưỡi cày, lấy giáo rèn lưỡi liềm. Nước nầy không còn vung gươm đánh nước kia, họ cũng không còn luyện tập chinh chiến nữa.” (Ê-sai 2:4). Chúa Bình an sẽ mở ra một thời kỳ mà “sói sẽ ở với chiên con” (Ê-sai 11:6). Tuy nhiên, tôi tin đó lại chính là điểm sai lầm nơi lập trường của những người theo chủ nghĩa hòa bình: Sai thời điểm. Chúng ta không ở trong Vườn Ê-đen, cũng chưa ở trong thành thánh. Đây không phải là thời điểm của hòa bình thế giới. Chúng ta đang ở trong một thế giới sa ngã của con người tội lỗi, nơi những con người gian ác làm những điều đê tiện, nơi Đức Chúa Trời đã ban cho các chính phủ thầm quyền để thực thi công lý bằng gươm (Rô-ma 13:1; 1 Phi-e-rơ 2:13). Chủ nghĩa hòa bình, tuy có ý tốt nhưng lại sai lầm ở chỗ không nghiêm túc cân nhắc đến tội lỗi của con người, vì những kẻ tàn bạo có tồn tại và cần bị ngăn chặn. Tất cả chúng ta đều có thể gây tổn hại thực sự đến người lân cận mình và cần đến sự ràng buộc của luật lệ và chính phủ tốt.
Thái độ thứ hai là thái độ trái ngược với nhóm bồ câu: diều hâu. Ý tôi muốn nói đến người luôn tìm cớ đánh nhau, tranh cãi và dùng vũ lực để được việc mình. Người ta có thể đồng cảm với sai lầm có thành ý của nhóm bồ câu nhưng rất ít hoặc không đồng tình với kẻ bạo lực. Kinh thánh chép rằng Đức Giê-hô-va “ghét kẻ ác và kẻ ưa điều hung bạo” (Thi thiên 11:5 – Bản dịch Mới 2002). Vì vậy, chúng ta được cảnh báo rằng: “Đừng ganh tị với kẻ hung bạo, cũng đừng chọn đường lối nào của hắn; vì Đức Giê-hô-va ghê tởm kẻ gian tà, nhưng Ngài kết bạn cùng người ngay thẳng.” (Châm ngôn 3:31-32). Không một chỗ nào trong Kinh thánh để kẻ ưa bạo lực có được sự chấp thuận của Đức Chúa Trời. Người nào thích thú, vui sướng và hào hứng với chiến tranh cần nhìn lại bản thân và ăn năn, vì họ đã trật nhịp với Đức Chúa Trời.
Thái độ thứ ba và thứ tư không phải của người theo chủ nghĩa hòa bình hay chủ nghĩa quân phiệt. Sự khác biệt giữa họ là thời điểm.
Trong Truyền đạo, chúng ta đọc thấy một câu đầy ấn tượng: “Có kỳ yêu, có kỳ ghét; Có kỳ chiến tranh, có kỳ hòa bình” (Truyền đạo 3:8). Có thời điểm để các chính phủ hành động, can thiệp vào tình hình thế giới bằng lực lượng trừng phạt, có thể là cảnh sát, cơ quan tư pháp hoặc quân đội. Có “kỳ chiến tranh.”
Nhưng khi nào là thời điểm? Neville Chamberlain hành động đúng thời điểm, hay phát động chiến tranh quá chậm? Winston Churchill hành động đúng hay quá khinh suất? Đó là chuyện con người đánh giá tính thực dụng và chiến lược của chiến tranh. Chúng ta không phải là Đức Chúa Trời, và chúng ta không biết phải làm gì. Như vậy, “chưa đến lúc” là lập trường thứ ba.
Nhiều người tin rằng chính phủ nước mình hành động quá nhanh; họ quy cho chính quyền tội vô luân và diệt chủng. Nhưng Kinh thánh nói rằng dù sao chúng ta cũng phải tôn trọng những người được chỉ định làm chính quyền trên chúng ta. Những Cơ Đốc nhân ở thế kỷ đầu tiên được kêu gọi hãy tôn trọng và vâng phục chính quyền La Mã đầy bạo ngược và bắt bớ trong thời mình như một chính quyền do Đức Chúa Trời chỉ định. Chúng ta cũng có phận sự tôn trọng các nhà lãnh đạo của mình không kém (Rô-ma 13:1; 1 Phi-e-rơ 2:13). Và chúng ta không được tấn công những quân nhân đang vâng lệnh chính quyền hợp lệ vào thời đại ngày nay, những người sẵn sàng hy sinh mạng sống mình để bảo vệ sự tự do của chúng ta, kể cả quyền tự do bất đồng quan điểm với chính phủ.
Thái độ thứ tư là “cuối cùng” chúng ta cũng phải hành động. Những người có lập trường này phải nhớ rằng Đức Chúa Trời không đứng về một phía trong chiến tranh. Không hẳn là Ngài không quan tâm, nhưng Ngài cũng không về hẳn phe này hay phe kia. Chiến tranh là của chúng ta chứ không phải của Ngài. Chúng ta không thể tiến hành chiến tranh nhân danh Đức Chúa Trời.
Hơn nữa, đáng để chúng ta nhắc nhở bản thân luôn lắng nghe những người khác và cân nhắc đến những giá trả và lợi ích của chiến tranh. Vì Kinh thánh dạy rằng: “Con phải nhờ sự chỉ dẫn khôn ngoan mà đánh giặc, nhờ có nhiều cố vấn mà chiến thắng” (Châm ngôn 24:6). Và như Chúa Giê-su phán: “Hay là có vua nào đi đánh trận với vua khác, mà trước hết không ngồi xuống bàn luận xem mình đem đi mười nghìn quân có thể địch nổi vua kia với hai mươi nghìn quân chăng? Nếu không địch nổi, khi vua kia còn ở xa thì ông sai sứ xin cầu hòa” (Lu-ca 14:31-32). Khi lắng nghe các cố vấn và cân nhắc các phương án, hãy nhớ đến lời của Oliver Cromwell nói với người Scotland chỉ một tháng trước Trận Dunbar: “Ta cầu xin các người, từ đáy lòng của Đấng Christ, hãy nghĩ rằng các người có thể sai.”
Cuối cùng là thái độ thứ năm: trung lập. Nhiều người trong chúng ta cảm thấy không thể tự mình quyết định. Chúng ta không muốn xảy ra chiến tranh, nhưng chúng ta không muốn bạo ngược gia tăng. Chắc chắn là chúng ta không muốn vũ khí tràn lan và rơi vào tay bọn khủng bố, nhưng chúng ta lại không biết cách tốt nhất để ngăn chặn điều đó.
Những người có lập trường này có thể không biết phải làm gì về mặt chính trị, nhưng họ luôn có thể cầu nguyện. Phao-lô bảo chúng ta cầu nguyện cho những người trong chính quyền ở trên chúng ta “để chúng ta được sống yên ổn, bình an với tất cả lòng tin kính và đạo đức” (1 Ti-mô-thê 2:2).
Tác giả bài viết, Phillip Jensen là mục sư đứng đầu Nhà thờ Chính tòa St Andrews tại Sydney, Úc.
Phỏng theo “Apocalypse Again and Again” của Phillip Jensen, Christian Today.
Bản quyền © 2011, Christianity Today/ChristianBibleStudies.com.
– Chuyển ngữ: Đội ngũ Ba-rúc –
*Quan điểm của bài viết không nhất thiết phản ánh quan điểm của Đội ngũ Ba-rúc
Link bài viết gốc: https://www.christianitytoday.com/biblestudies/bible-answers/personalconcerns/perspectivewar.html?start=1