CÓ CÔNG BẰNG KHÔNG KHI CHÚA TRỪNG PHẠT NHỮNG NGƯỜI CHƯA TỪNG NGHE VỀ CHÚA GIÊ-SU?

Đây là một câu hỏi mà mọi Cơ đốc nhân đều phải cân nhắc vào một thời điểm nào đó: Liệu Chúa có công bằng khi trừng phạt những người chưa bao giờ nghe về Chúa Giê-su? Có rất nhiều cách để suy nghĩ về vấn đề này và cũng có rất nhiều cách để trả lời. Đây chỉ là một trong số đó.
Ẩn sau câu hỏi này gần như luôn có một giả định sai lầm – rằng con người chỉ bị kết án chỉ vì (hoặc chủ yếu vì) từ chối Đấng Christ. Nếu đúng như vậy, những người công khai từ chối Đấng Christ, là quay lưng lại với Ngài một cách có ý thức và mời gọi cơn thịnh nộ của Chúa, nhưng những người chưa từng biết hoặc chưa từng khước từ Đấng Christ thì đang ở trong trạng thái vô tội đối với Đức Chúa Trời.
Đây chính là lúc chúng ta cần quay lại các chương đầu của sách Rô-ma, nơi Phao-lô nói với chúng ta, không chút nghi nghờ rằng tất cả mọi người đều nằm dưới cơn thịnh nộ công bình của Đức Chúa Trời. Không phải sự từ chối mạc khải đặc biệt của Đức Chúa Trời về Chúa Giê-Su là trọng tâm của sự kết án cho họ, mà là sự từ chối của họ đối với chính Đức Chúa Trời, bất chấp sự mặc khải của Ngài qua thiên nhiên. Mạc khải phổ quát truyền đạt sự thật cho tất cả mọi người—sự thật mà lẽ ra phải dẫn mỗi chúng ta quay về với Chúa. Tuy nhiên, trong Kinh Thánh không có ghi chép bất kỳ ai trở lại với Đức Chúa Trời chỉ dựa trên mạc khải chung mà thôi. Điều này cho thấy vấn đề không phải ở sự mạc khải hay ở Đấng Mạc Khải, mà đúng hơn là ở con người. Tất cả mọi người đều từ chối sự mạc khải của Thượng Đế. Một người tốt tuân theo tất cả các điều răn của Đức Chúa Trời—nếu điều đó có thể xảy ra—sẽ có quyền trình bày nguyên cớ của mình trước Chúa, nhưng không ai có thể làm điều đó. Vì vậy, tất cả mọi người đều dưới sự kết án của Chúa vì sự thù ghét và chối bỏ của họ đối với Ngài. Những người rõ ràng từ chối Đấng Christ làm tăng hình phạt của họ nhưng hành động đó không phải là nguyên nhân khởi đầu hình phạt. Bất kỳ ai muốn được cứu mà không đặt niềm tin vào Đấng Christ thì phải sống một cuộc đời vô tội.
Chúng ta có thể lập luận từ một góc độ hơi khác và nói rằng không có ai ở trong trạng thái vô tội trước Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời không nợ ai sự cứu rỗi. Đây không phải là một câu hỏi về công bằng, mà là một câu hỏi về công lý. Tất cả mọi người đều có một món nợ tội lỗi, và tất cả đều có tội trước mặt Chúa. Chúng ta lập luận ở đây từ sự sa ngã của con người. Chỉ có một loại người—người bị mắc kẹt trong sự sa ngã hoàn toàn của bản chất tội lỗi, di truyền từ cha ông là A-đam (Rô-ma 5:18). Và vì chỉ có một loại người, nên chỉ có một loại sự cứu rỗi—niềm tin qua “A- đam” thứ hai, Chúa Giê-su Christ.
“Bất kỳ ai muốn được cứu mà không đặt niềm tin vào Đấng Christ thì phải sống một cuộc đời vô tội.”
Vậy liệu có công bằng khi Đức Chúa Trời trừng phạt những người chưa bao giờ nghe về Chúa Giê-su? Có, thế là công bằng, vì tất cả mọi người đều có tội từ bản chất. Mọi người đều mang bản tính tội lỗi và đều liên tục làm ô uế chính mình bằng những hành động tội lỗi. Mặc dù chúng ta hy vọng và cầu nguyện rằng mọi người sẽ được nghe Tin Lành của Chúa Giê-su Christ và đáp lại trong đức tin, chúng ta biết rằng tất cả mọi người cần phải nghe Tin Lành chỉ vì họ đã chết trong tội lỗi, bị kết án đến một sự công lý đời đời.
Tác giả: Tim Challies (Trích từ Don’t Call It a Comeback)
Chuyển ngữ: Đội ngũ Ba-rúc
Quan điểm bài viết không nhất thiết phản ánh quan điểm của đội ngũ Ba-rúc.
Link bài viết gốc: https://www.challies.com/articles/is-it-fair-of-god/





Leave a Reply
Want to join the discussion?Feel free to contribute!