Bốn Thế Giới Của Người Giảng Đạo – Phần Cuối: Thế Giới Cá Nhân
Giangluankinhthanh.net – Thế giới cuối cùng, gần gũi nhất mà lại dễ bị bỏ qua nhất – thế giới của chính người giảng đạo. Nhân dạng của người giảng đạo có ảnh hưởng không nhỏ trên dân sự. Cho nên, hãy cũng đặt câu hỏi rằng: “Khi giảng thì mình là ai?”
Thế giới thứ tư: Thế Giới Của Người Giảng Đạo
Có một thế giới khác, một thế giới dễ bị coi nhẹ nhất: thế giới của bạn. Hẳn rồi, thật dễ để xét đến thế giới Kinh thánh, thế giới hiện đại và thế giới mà tôi sống trong đó. Nhưng có một cách để tôi có thể ở giữa những thế giới này. Ấy là, khi tôi nghiên cứu những phân đoạn cổ thì bản thân tôi nghiên cứu nó. Những học giả nghiên cứu văn học nhìn nhận rằng có một khoảng cách giữa chính tôi và phân đoạn đó. Có một nét nghĩa nào đó chặn giữa bản thân tôi và phân đoạn đó, mà tôi không tránh được. Tuy bằng cả tấm lòng mình, tôi tin rằng tác giả có dụng ý riêng của họ, nhưng tôi cũng nhận ra là khi tôi nghiên cứu phân đoạn thì bản thân tôi nghiên cứu nó. Bạn sẽ thấy một điều gì đó trong phân đoạn mà tôi không thấy được. Vì bạn là người giải nghĩa nó nên bạn sẽ giải nghĩa khác với tôi. Bạn xuất thân từ thế giới hiện đại này, có lai lịch của riêng bạn, có kinh nghiệm trưởng thành của riêng bạn. Bạn có cách nói riêng, có lối suy nghĩ riêng, có cách hành xử riêng. Bạn là bạn, dù tốt lên hay tệ đi; dù giàu lên hay nghèo đi, bạn vẫn là bạn.
Chẳng hạn, có nhiều người bước vào chức vụ vì họ lớn lên trong một gia đình rối ren, họ đang cố gắng sửa đổi chính mình hoặc sửa đổi những người khác. Bước vào chức vụ với lý do đó là sai trái. Thậm chí họ có thể xuất thân từ một gia đình cầu toàn. Nếu xuất thân trong một gia đình cầu toàn thì có thể bạn không thể nào khiến bố mẹ, thậm chí là bố mình vừa lòng. Bạn được ba điểm mười và một điểm tám, bố bạn sẽ bảo: “Sao con lại không được bốn điểm mười?” Rồi bạn học hành chăm chỉ, kiếm được bốn điểm mười và mấy đứa bạn lại bảo: “Cái trường đấy có gì sai sai, chứ sao mày lại được bốn điểm mười dễ thế!”
Một trong những dấu hiệu nhận biết những người giảng đạo như vậy là họ bước vào hội thánh như những con người tức giận. Bạn có thể thấy điều đó trong cách họ giảng. Một trong những tâm trạng chính khi giảng của họ là cảm giác tội lỗi. Có những người lấy mọi phân đoạn trong Kinh thánh và biến nó thành phân đoạn cáo trách tội lỗi. Lý do là họ cảm thấy tội lỗi. Cả đời họ mang cảm giác thua kém. Họ thấy khó khen ngợi hội chúng của mình. Họ rất khó mở lời khen con cái mình. Họ phải lấy hết dũng khí mới có thể ngồi lại với con trai hay con gái mình và nói: “Con biết đấy, con giỏi lắm. Có con là điều tuyệt vời nhất với bố. Bố muốn con biết rằng con là nhà vô địch. Con rất giỏi. Con thực sự có giá trị!” Một số người không thể làm được điều đó. Bạn thấy thật khó để khích lệ con mình. Nếu điều đó đúng với bạn thì bạn sẽ thấy khó khen ngợi hội chúng. Từ đó, chúng ta biến mọi bài giảng thành mặc cảm tội lỗi.
Lấy ví dụ một phân đoạn như 1 Phi-e-rơ 1:3-5: “Chúc tụng Đức Chúa Trời, Cha của Chúa chúng ta là Đức Chúa Giê-su Christ! Bởi lòng thương xót dư dật của Ngài, chúng ta được tái sinh để có một hy vọng sống, nhờ sự sống lại từ cõi chết của Đức Chúa Giê-su Christ, và hưởng một cơ nghiệp không hư hoại, không hoen ố, không suy tàn, để dành trong các tầng trời cho anh em, là những người nhờ đức tin được gìn giữ bởi quyền năng của Đức Chúa Trời, để nhận sự cứu rỗi là điều sẵn sàng bày tỏ ra trong thời kỳ cuối cùng!” Đoạn đó ngập tràn hy vọng! Những lời lẽ thật tích cực! Không thể nào mà kéo chúng xuống được. Ấy thế mà một người giảng đạo tức giận có thể chộp lấy nó và nói: “Anh chị em không có niềm hy vọng đó phải không? Anh chị em phải sống trong hy vọng đó chứ.” Thế nên, mỗi tuần dân sự đến hội thánh, bạn cũng đặt một cây xà tiêu chuẩn, rồi họ cố nhảy qua. Tuần tới họ quay lại và nghĩ rằng mình đã nhảy đủ cao rồi, nhưng không, cây xà lại cao hơn nữa. Họ không thể làm người mục sư vừa lòng, rồi nghĩ rằng họ sẽ chẳng bao giờ làm Chúa vừa lòng.
Có hai giáo lý ăn sâu vào tâm trí tôi. Tôi lớn lên tại thành phố New York, Hoa Kỳ trong một nơi nhiều vấn đề – một vùng ở Harlem gọi là Mousetown. Tạp chí Reader’s Digest cho rằng đây là nơi nhiều vấn đề nhất tại Hoa Kỳ – một vùng có tiếng là hung dữ, xấu xa, bạo lực (1). Hai giáo lý ăn sâu vào tâm trí tôi. Một là tôi tin vào sự bại hoại. Tôi nghĩ rằng đó là giáo lý hùng hồn nhất cho đức tin Cơ Đốc. Tôi nghĩ là tất cả chúng ta đều có linh hồn cong quẹo. Tất cả chúng ta đều mang trong mình dòng máu vấy bẩn. Mỗi khi tranh luận, ai mà nói rằng “nhân tri sơ, tính bản thiện” thì tôi khó lòng mà tranh luận tiếp. Bạn đã bao giờ tranh luận với một người thực sự tin rằng trái đất là một mặt phẳng chưa? Bạn bảo họ là: “Thế còn các phi hành gia thì sao? Họ bay xung quanh . . .” – “Ồ, không không không.” Người này có đủ mọi cách để trả lời bạn. Giống những người tin vào đĩa bay – đơn giản là họ tin vào chúng thôi. Bạn có nói gì cũng không ăn thua. Tôi không biết phải nói sao với những người tin rằng “nhân tri sơ, tính bản thiện”. Tất cả chúng ta đều có linh hồn cong quẹo. Tôi tin vào điều đó. Tôi tin vào giáo lý về sự bại hoại.
Tôi cũng tin vào ân điển của Đức Chúa Trời. Tôi tin vào điều đó đến tận xương tủy. Tôi tin vào ân điển; tôi tin vào sự hư hoại. Đó không phải là hai giáo lý duy nhất trong đức tin Cơ Đốc. Tôi cần những Cơ Đốc nhân khác, là những người nhận biết sự tể trị và sự công chính. Tôi cần họ. Tôi cần được nhắc nhở rằng Đức Chúa Trời còn hơn thế nữa. Nhưng với tôi, ân điển và sự bại hoại ghi sâu vào linh hồn tôi.
Khi nghiên cứu Kinh thánh, rồi khi giảng, chúng ta mang con người mình vào đó. Dân sự trong hội chúng đồng hành với bạn được vài năm sẽ bắt đầu trở nên giống bạn. Dù tốt lên hay tệ đi, dù giàu lên hay nghèo đi thì điều đó cũng sẽ xảy ra. Bạn phải hỏi chính mình rằng: “Khi giảng thì mình là ai? Mình có phải là nhà tiên tri không? Mình có phải là sĩ quan huấn luyện không? Mình có phải là giáo viên không? Mình có phải là nhà tâm vấn không? Mình có phải là người chăn bầy không?” Tốt hơn hết là bạn nên định nghĩa xem “chăn bầy” có nghĩa là gì. Đó là một hình ảnh đã bị phai nhạt trong thế kỷ 21. “Mình là ai?” Câu trả lời cho câu hỏi đó thường được định hình bởi con người bạn khi bạn bước vào chức vụ. Hãy hiểu tiểu sử, ngôn ngữ và văn hóa của bạn.
Kết luận
Đây là bốn thế giới của người giảng đạo: Kinh thánh, người giảng đạo trong thế giới hiện đại, thế giới chức vụ của người giảng đạo, thế giới cá nhân của người giảng đạo. Để sống trong những thế giới này, bạn cần biết lịch sử, ngôn ngữ và văn hóa của từng thế giới. Đọc xong phần tổng quan này, có thể bạn sẽ tự hỏi rằng: “Ai mà đủ khả năng để giảng trong cái thế giới phức tạp và nhiều tầng bậc thế này?” Câu trả lời là không có ai như vậy. Tuy chúng ta có nhiều khuyết điểm nhưng Chúa vẫn dùng chúng ta trong thế giới rộng lớn này qua bốn thế giới đó – cho vinh hiển của Ngài.
– Tác giả: Haddon Robinson –
– Nguồn: Scott M. Gibson, ed., The Worlds of the Preacher, Baker Academic, a division of Baker Publishing Group, © 2018 –
Quý độc giả có thể đọc lại hai thế giới đầu tiên theo link sau:
Bốn Thế Giới Của Người Giảng Đạo – Phần 1: Thế Giới Kinh Thánh
Bốn Thế Giới Của Người Giảng Đạo – Phần 2: Thế Giới Hiện Đại
Bốn Thế Giới Của Người Giảng Đạo – Phần 3: Thế Giới Chức Vụ Của Người Giảng Đạo
– Chuyển ngữ: Đội ngũ Ba-rúc –
[1] Bradford Chambers, “Boy Gangs of Mousetown,” Reader’s Digest 53 (08/1948): 144–58.
Leave a Reply
Want to join the discussion?Feel free to contribute!